the gateway to the unknown

saturnine river

he completes me.

his existence completes me.

mùa đông lạnh lẽo, không chỉ bởi vì luồng gió bấc đang chảy tràn vào mũi, họng, mắt

và liên tục tát mạnh vào da mặt tôi, mà còn bởi những giọt mưa phùn li ti đang giáng

xuống mặt gương sáng loá của từng góc nẻo bị phơi bày trước ánh sáng le lắt trên

lòng đường hà nội. những bóng hình mờ nhạt di chuyển qua những con ngõ vụt qua

trước mắt khiến tôi tự hỏi, liệu hà nội ban đêm cô độc có phải là do sự thiếu vắng hơi

ấm của con người, hay bởi vì nó đang bị chiếm hữu bởi những đời người cô đơn?

đi qua đường bưởi, tôi thấy thân mình như thiêu đốt. ánh sáng màu mật thoắt ẩn thoắt

hiện. thứ ánh sáng ấm áp ấy khoét một đường thẳng băng qua lớp áo mưa, xuyên qua

chiếc áo khoác da nhàu nhĩ, đục thành một hố đen sâu hoắm mang dáng hình của

những tán cây ven đường hằn in trên cơ thể tôi. những âm thanh trong ảo mộng dần

xuất hiện và nhấn chìm tôi vào trong biển lửa.

tôi cô độc. tôi đau khổ. nhưng cũng thật hạnh phúc.

i can only find you when i am alone.

tôi ngước mắt lên, đau đáu ngóng nhìn ngôi nhà xấu xí lẻ loi cũng đang lơ lửng giữa sự

giằng co của ngàn cơn sóng vỗ bất động của ánh đèn màu mật và màn đêm bóng bẩy

ngàn vệt máu trong vắt của các vị thần Hy Lạp cổ xưa. những tia sáng trắng xanh xao

đang cố lay lắt sự tồn tại của nó trên khung cửa sổ của tầng bốn bị những cơn sóng ấy

nuốt chửng rồi chìm nghỉm trong bóng tối được sinh ra từ những tán cây và biển vàng

tĩnh lặng. vì một lí do nào đó, tôi thấy mình đã bay, với khao khát được in hằn lên khung

cửa kính buồn thảm những dấu tay của mình để chứng minh rằng tôi đang ở đây, rằng

tôi đã trông thấy ánh sáng đang chết dần chết mòn ấy.

ai đang an toạ nơi kia? tôi mong đợi gì khi kiếm tìm những bóng hình quen thuộc một

khung cửa sổ xa lạ? tôi tìm kiếm gì, trong những giấc mộng của người đang ngủ, trên

những mũi tên nhọn hoắt mà con người dựng lên để bảo vệ khu vườn của họ, trên

những cái bóng lạ lẫm in hằn lên giữa cơn mưa mùa đông hai ngày chẳng chịu dứt.

that you are here, with me, somewhere. everywhere.

nhưng tôi không thể. tôi là một con người trần tục, tôi không thể bay, và mặc nhiên

cũng không thể chạm lên khung cửa sổ của căn nhà cũ kĩ ấy. tôi không thể trông thấy

gì ẩn sâu trong vẻ ngoài xác xơ của cơn mưa đêm hà nội, của căn nhà vàng vọt liêu

xiêu, của một chiều không gian thiêng liêng giấu nhẹm đi những cánh cổng mang tôi

đi khỏi thực tại. trong thoáng chốc, những dãy nhà xô nhau thay đổi, khung cửa sổ với

ánh đèn trắng nhợt nhạt đã khuất mắt tôi trong vài giây ngắn ngủi. tiếng âm thanh

trong ảo mộng lại vang lên lạo xạo, đau đáu về một khoảng không gian vô hình giữa

những vô vàn hố đen. thật trống rỗng, xám xịt và lẻ loi.

hà nội nào đâu có tuyết. vậy mà tôi vẫn thấy màu trắng của tuyết đang phủ kín khắp

nơi. trái tim tôi bị giằng xé thành những hình ảnh vụn vỡ nổ tung như những ngôi sao

chết bởi một thực thể vô hình. hoặc đó cũng chỉ là một ảo mộng do tôi tưởng tượng ra.

are you just a vivid but fictitious figure produced by my gruesome loneliness?

⋆ ꙳ ·̩͙ ❅ *‧͙ *̩ ❆ ͙͛ ̊ + ⋆ ⋆ .ೃ* :・

"are you here with me?" he murmured.

yes, i have missed you so, i replied to him, quietly.

he held me in his arms, but we could not feel each other's warmth despite how

desperately we had tried. i could only snug into his chest to feel the absence of his

heartbeats as he slowly hugged himself by crawling into a fetus position. he stroked

my hair gently, putting his kisser on it and whispering something to my ear that i could

not remember. his name, i supposed, or maybe he was just repeating my name.

neither could i figure it out. his voice was too vague to catch, and i was so tired of

chasing something that was not mine.

how cruel, how anguished. you had never told me anything about the time you had

gone, nor even your real name, nor even the reasons why you were here with me at the

horizon of the body and mind intertwined. did you hate me that much? was it because

i kept following every step you made, craving for every movement or appearance of

yours?

i dug my hands deep into his skin so maybe i could enhance some of his fragile

fragrance, or at least, maybe i could clasp the visage which he had never allowed me

to have, even a piece of it. he never let me keep anything of his, and all i had left when

he was gone were the vague memories i had had with him. but maybe, maybe this

time, he let me remember his scent, so i would not be lonely when i had to leave.

he smelled like the stone golden fluid flowing in the veins of geek immortals.

tôi tỉnh dậy giữa hàng ngàn chao đảo của những hạt lá phượng bám đầy trên khung

cửa sổ in lên màu ngọc bích của sàn nhà cẩm thạch li ti các bọ cánh cứng đang cố

trốn khỏi ánh trăng sáng rực. cánh tay tôi đau nhức theo từng đợt, những hạt nhiễu

sóng đổ đầy mạch máu của bàn chân, bắp chân và đùi khiến tôi giật mình đau đớn khi

cố gắng cử động để ngồi dậy và dựa tấm lưng đổ đầy mồ hôi lạnh lên thành giường.

lồng ngực nặng trĩu, cuống họng thì khô rọc, tôi giương mắt nhìn hai bàn tay nằm bẽ

bàng trên tấm chăn trắng ngắt trải dài từ hông xuống lưng bắp chân. chúng cử động

theo tiếng của dòng chảy đỏ ngầu, co giật từng khớp ngón vì cảm giác thiếu thốn một

điều gì đấy đang len lỏi nằm giữa lòng bàn tay lạnh toát.

tuyết.

tôi thấy tuyết phủ đầy ga giường, sàn nhà cẩm thạch và trên bức tường xanh xao. tuyết

chen chúc nằm trong khe giường, kẽ giấy xấp trên bàn, trên mực giấy bút của đề ôn thi

đại học đang ngủ trong kẽ ngăn sách. khó thở và bí bách, tuyết chất đầy trong cổ

họng, lỗ tai, cuống mũi và hốc mắt thành những bông tuyết lơ lửng trên không trung

rồi rơi tõm vào bãi tuyết vương vãi trên miếng ga trải bụng. tuyết nuốt chửng hai lòng

bàn tay, khiến chúng run rẩy và ngất ngưởng bởi lẽ ra chúng vừa đang bấu víu vào một

bụng áo của một linh hồn nào đấy, giờ đây lại phải nằm đau đáu khóc than vì nhớ

nhung trong những cuộn sóng bão của một đêm mùa thu bức bối thấu xương.

he was gone. there was nothing i could do to prevent that.

give me the reasons why you love me

so i will not be alone when you leave.

would be a stupid reason, i believe

you do not know where you have been.

The heat of your warmth was a delusion, yet I felt your soul everywhere.

tôi nhắm nghiền đôi mắt lại, tự hỏi mình đang tiếp tục lang thang ở chốn nào. những

nơi chốn quen thuộc xôn xao và hoà quyện lại thành những màu sắc sáng loá và nhàu

nhĩ màu mè của ánh đèn vàng vọt, ánh trăng gầy gò và mảnh thân tàn tuỵ bởi cơn

thèm khát một thứ gì đấy thậm chí còn chẳng có thật.

tôi bước đến một khoảng không, nơi tôi nhìn thấy ngôi nhà cấp bốn xập xệ nằm chênh

vênh giữa những miếng gỗ ẩm mốc mọc đầy mộc nhĩ và hoa cúc dại trắng, một ngôi

nhà nhỏ chắp vá bởi vài chục miếng ván màu be vàng bám đầy bụi trắng như tuyết và

xác nhện quấn tơ chết khô nằm rải rác trong không khí và mảng bụi. ánh đèn màu

trắng chỉ đủ để chiếu sáng một góc nhỏ, nơi mà ai đó đã chất chồng lên thêm chục

miếng ván chỉ để cho chúng khô queo bám lắt léo lên nhau tìm một nguyên do nào đó

để tồn tại. tôi tiến lại gần ngôi nhà ấy, nhòm qua những cái khe hở to và sâu hoắm rồi

trông thấy một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trong lúc tiếng tivi phát ra thứ ánh

sáng lạo xạo trắng buốt.

cộc cộc.

tôi gõ vào miếng ván cửa, rồi trốn sau cây cột điện xám ngoét của nhà hàng xóm.

không có ai bước ra ngoài cả, nhưng tiếng tivi thì đã thành những giọng thì thầm nhỏ

của những hạt bụi đang trượt ra khỏi nơi tôi đã chạm vào tấm ván.

cộc cộc. cộc cộc. cộc cộc.

tôi lại gõ và trốn. những tiếng thầm thì dần tắt ngúm. loạt soạt, cạch cạch, lao xao. trí

tưởng tượng của tôi hình dung ra một người đàn ông đang ló đầu ra khỏi những khe hở

trên tấm ván, mắt hắn giờ đang nhìn chằm chằm về phía tôi trốn, chực chờ tôi ló đầu

ra nhìn để gã có thể xách đầu tôi lên và nện tôi một bữa nên thân với mấy mảnh gậy

lăn lóc trên sàn xi măng trước cửa. một hai tiếng chửi thề vang lên, rồi câm bặt. tôi

thỏa mãn và đạp xe đi về nhà ngủ.

mỗi ngày sau đó, khi tôi đạp xe để đến trường, tôi vẫn luôn liếc mắt qua nhìn ngôi nhà

ấy dù chỉ thoáng qua một vài giây.

you see, i thought i had found your soul lingering in that place. i did not know why, but i

just did. you stood there, right next to the abandoned timbers. you looked at me just

like how you did whenever you visited me in my nether land. melancholic. desolate.

absent. you looked like you wanted to take me somewhere, maybe to a secret garden

with magic gnomes and red-painted white roses, which was only one-way through.

it would be delightful if what i thought then were real. i really wished for the moment

when i had thrown away my bike and ran right through the gap between the timbers,

instead of hitting right into the harsh reality, you would wrap my hands into yours and

then we would take a long path to our scared garden.

i was a coward. i could not bring myself running into the gap of the timbers. maybe

that was for the best, since i was so scared that if i realized there was such no

possibility for those delusions to become real, i would be devastated. i could not

survive without you, even when it was just my imagination.

it was such a funny thing. i did not know where you had been, but would it be weird if i

saw you in places that once used to hold humans? the absence of mankind just made

you more intense in my senses.

⋆ ꙳ ·̩̩͙❅ *̩̩͙‧͙ ‧͙*̩̩❆ ͙͛ ̊ + ⋆ ⋆ .ೃ* :・

tôi mở mắt ra, để trông thấy trần nhà xa lạ.

tuyết.

tuyết ở khắp mọi nơi.

trong kí ức nơi tôi hằng sống, dưới ánh đèn mật của một con phố đổ mưa hoàn toàn

xa lạ, giữa khoảng cách của nhiệt độ bàn tay trắng toát và tấm chăn vắt vẻo quanh cổ,

rồi lủi trong kẽ hở trộn lẫn với đám bụi trắng của xi măng cốt thép. kể cả khi tôi đưa tay

của mình quơ lấy bầu không khí nặng nề trước mặt, tuyết vẫn cứ rơi.

i could not see your face.

such a funny thing, because i know where your gazes have been.

Next
Next

Lucky