nha xuat ban tieng thet nha xuat ban tieng thet

THE POEMS / Ý THƠ

Tôn Nữ Sầu Hương

Read More
nha xuat ban tieng thet nha xuat ban tieng thet

Khả thể

Nguyên Thất

Từ người cậu của con, 

đã sống qua những năm cuối thế kỉ hai mươi, 

có sống thật mới viết được thật.


Tà dương rọi vào đáy mắt tôi, Medusa.


Nhưng trước hết, thật thô lỗ làm sao khi tôi kể câu chuyện này mà chưa cho bạn biết đôi điều về cái cá thể tôi đây. À không, là chúng tôi. Một gã mù bôn ba. Nếu bạn muốn hình dung thực chi tiết hơn, thì: cao sáu feet thước Tây, khỏe mạnh đủ tiêu chuẩn với tám khối cơ thịt săn chắc, da sẫm màu, tóc nâu quăn và giọng ồm ồm như dòng ếch giếng sệt máu người miền xuôi. 


Trong những ký ức đầu tiên của cuộc đời, thế giới của tôi đã là một thế giới mạ vàng. Than ôi, đâu đâu nhìn trông cũng là vàng. Sáng rực rỡ và chói lòa con mắt, rằng đấng sinh thành nói tôi có riêng một Mặt Trời — “có mà ta đến chết vì tiền mất thôi Soman.”


Soman, à.


Tên tôi là Soman.


Nhưng ai sẽ quan tâm?


Bạn ư? 


Dù sao đó cũng chỉ là một cái tên được xếp ngẫu nhiên từ năm trong bảng hai-mươi-sáu chữ cái không trật tự và rằng trong vạn người, chẳng phải chỉ độc nhất Soman được biết đến với cái tên này. Nhưng có thể nói, Soman từng cho rằng trong vũ trụ của mình, chỉ có một Soman – không kẻ nào được phép tuỳ tiện gọi tên, và lấy đấy làm kiêu. Chỉ cần một điều không vừa ý, tuỳ tiện giãy ra sàn là sẽ được dỗ dành. Chỉ cần không ưa lấy một người, ra sức chỉ trỏ mà bắt chước muôn lời người lớn nói sẽ có người thay mình trả đũa. Nhưng nếu quá trớn vẫn sẽ bị trách mắng như thường. Bố không thích Soman, S nghĩ vậy. Cũng từng có thời gian Soman tìm kiếm tình cảm của bố qua điểm số, qua những tờ giấy phổ nhạc. Soman không nghĩ nỗ lực thời gian ấy của mình là vô ích. “Con đúng là con trai mẹ con”, phải mãi sau nay Soman mới hiểu ý của bố song không thể hỏi ông đáp án thật sự là gì. Bố đi khi Soman lên tám. Cùng người hầu trong nhà và đứa con hơn Soman chừng 4 tuổi của bà. Đó là người duy nhất trạc tuổi Soman biết đọc chữ. Đã bắt gặp mấy lần anh ở riêng trong phòng bố, nằm trong lòng ông đọc tập truyện để trưng trên bày, không cho ai kể cả hắn chạm tay vào, chuyện về một con mèo đen đi lạc: con người có tên — đó là vì “ta” không biết mình là ai, còn các giống loài khác cóc cần tên, vì chúng biết “ta” là ai. Và trong những câu chuyện thời đầu khai sinh đấng mẹ vú nuôi từng kể, quả chỉ có con người có tên hay cho mình cái quyền được đặt tên cho những gì con người không biết, hay không rõ. Vì sao anh biết đọc. Vì sao những câu chuyện chỉ mình tôi được kể anh cũng biết. Vì sao anh chăng cần làm gì cũng được bố dịu dàng và gần gũi đến thế…


Và đó còn chẳng phải trọng tâm câu chuyện. 


Quay trở lại đây, nói chung, chắc chắn đã phải một thời gian dài kể từ lần cuối cùng S nghe có người gọi Soman với cái tên Soman. Thuở đời bồng bột, Soman là gã ăn chơi. Gọi là phá phách thì không sai, nhưng cũng chẳng đúng hoàn toàn. S  không đồng ý theo lối xuề xòa, mà phải duy trì cái thẩm mỹ cho bề ngoài phải tri thức và đứng đắn rõ. S không học bọn choai choai mới lớn nuôi râu hay thuốc phiện — chăm cho tóc nuôi dài, chơi mấy loại đàn ngoại phẩm, đứng ngoài phiếm chuyện của bầy công tử bột. Soman còn bộ mặt của một thằng công tử quyền quý và còn cái thể diện của gia tộc cần phải giữ. Chẳng ai nhìn vào mà nghĩ Soman nướng đời mình vào trò đen đỏ. “Tên đó còn bất mãn chuyện gì khi hắn đã có đủ thứ trên đời?”. Không phải S, Soman không có vấn đề gì với cuộc đời của mình, nhưng một phần nào đó trong kí ức của S, vẫn đi tìm điều gì khác ngoài cái ánh sáng mạ vàng hắn đã quên mất. Thú thực ban đầu, bài bạc chỉ là một thú vui giết thời gian, một trong vô vàn những trò tai quái khác như vung vãi tiền thô trên những trường đua ngựa, dốc hầu bao cho những gái bán hoa kinh kỳ và chỉ độc khui những chai Bordeaux giá trên vạn Bảng.                                                                                                                            


Mẹ càm ràm khi S bắt đầu có xấp giấy nợ đầu tiên. Giờ còn không có cơ hội nào để nghe mẹ mắng nữa. Đối với mẹ, đưa cho đám dân đen một túi vải đã triệt để giải quyết vấn đề. Đối với mẹ thế là xong, thế là hết. Không còn tiếng lải nhải nào kè kè bên cạnh là xong hết thảy. Mẹ giữ khư khư điều đó trong lồng ngực, trong tim, trong cả ngày mẹ qua đời. Chết là nhắm mắt xuôi tay. Mẹ đã có bữa trà chiều trước lúc dạo chơi và khi chết, gương mặt bà vẫn xinh đẹp, đủ để khi thoa những lớp son phấn như bà thường làm khi còn sống vẫn nhìn ra bà đã ra đi thanh thản. Không có gì là khất tất. Mẹ đã hoàn thành nghĩa vụ của một người phụ nữ, làm một người con, một người vợ, một người mẹ. S là người duy nhất còn mắc kẹt, còn mẹ đã được cởi bỏ tất cả. Và từ đấy con không được nhìn thấy mẹ nữa.


Đám tang của mẹ diễn ra trong âm thầm và lặng lẽ. Soman không đếm những ai đã đến và những ai đã không đến. Nhưng chắc chắn sau khi mất mẹ, S bắt đầu phá. Phá lắm, phá kinh, phá đến tan tành và trơ trọi. Và cũng khóc nhiều hơn. Cũng bắt đầu hút những bao thuốc sành ngoại rồi vùi tìm bầu vú mẹ trong những lần áp mặt lên ngực các cô em bán hoa tìm đến hồi nửa đêm. Thị lực của S yếu dần. Tới một buổi sáng, mở ra đã toan là mù hoàn toàn.


Của nả đâu mà vô tận xứ? Nhẵn.

Rồi đâm ra nhà S rỗng không, còn gánh thêm chục cái nợ ngập đầy tủ sắt.

Mặt Trời của ta đã trúng nỏ. Và nó đã rơi. Về với mẹ mất rồi.


Soman đi biệt, phiêu bạt muôn nơi, làm đủ thứ việc để trả cho kỳ hết nợ. Thoạt nghe đã khó, thực tình còn khó hơn đối với một kẻ mang trên thân hai ô cửa đục. Sức Soman không khỏe như cái “nam quyền” gã rèn dũa bên ngoài. Những gì còn sót lên trên một tên quý tộc cũ chẳng có gì ngoài cái mẽ và chẳng thể làm gì nhiều hơn ngoài nằm co ro trong xó ngụ cư. Lần đầu tiên S phải cân nhắc giữa việc mua những chiếc bánh ú thịt, hay bánh chay để tiết kiệm thêm ba, bốn xâu tiền. Hay không dám vung quá tấc bọn người chung quanh, không chúng lại thèm thuồng nghĩ cách mà cắt xén hay gộp sức lao vào mà cướp. Soman sợ nhát những người khu ổ chuột, ấy là đang nói về cái bọn chúng nó biết không còn gì để mất và liều hơn bất cứ giống loài nào trên đời. Mà đứng giữa loại người biết cả đời phải sống trong nghèo đói nhưng luôn ra sức vật Đấng trên của chúng cầu khấn việc đổi vận, S cảm tưởng mình được Đức Mẹ đẻ ra lần nữa: là một tên dân đầu đường xó chợ thuần sống ở khu của bọn lấy trời làm mái. 


Nhưng những gì của giới thượng lưu còn sót lại trên người S vẫn là cái cớ hợp pháp cho cái khóa bị cạy, cho chiếc giường có dấu vết bị lục sùng – quen hơn cả những phép tính in trên tập chương Toán. Tất cả những nơm nớp lo sợ đều không cho S chợp mắt dầu cho đêm đã ngả — nhạy cảm hơn với lời bọn người ngoài kia nhẩm số cá cược ngày thằng quý tử còn trụ được hay chắp tay vái lạy xin bệnh dịch đến bắt S đi. Còn phải ép Soman đến đâu nữa. Còn bị người ta lừa, trả thiếu công hay lật lọng thêm bao lần nữa mới đủ. Vài khi bị thương, bê bết máu, tanh nồng đặc sệt, đã toan sẽ chảy không dứt mà gục trên mặt đất, S lại nhớ về mẹ. Nếu mẹ dạy tôi cách đứng lên, cách xô đẩy lại những đứa trẻ bắt nạt mình hồi trước thay vì lảng đi mà dúi cho thầy xấp tiền lo liệu hộ, giờ này S có thể đứng lên và tiếp tục sống như một con người nữa không. 


Cái buồn cười ở chỗ, dù có đang mặc đồ từ bao tải vá víu hay dùng xà phòng rẻ tiền, Soman vẫn đủ bảnh trai cho khối cô chiêu chưa chồng hay mấy mụn góa trên chợ rủ lòng ra can trận đòn. Họ mê Soman như điếu đổ. S đang nói về một Soman với cái vẻ vạm vỡ và đôi mắt đã không còn nhìn được rõ nữa. Phúc lợi của nhan sắc cho Soman những bữa ăn no vặt vãnh. Thi thoảng sẽ là trái cây hoặc một nồi súp hầm. Cũng phải xin lỗi các nàng vì bản thân không đáp lại bất cứ lời tỏ tình nào. S không muốn đời ai dở lở, và dù cho họ nguyện từ bỏ đám cưới hay sính lễ, S cũng không dám làm rể mấy nhà chỉ đủ sức nuôi miệng ăn. Nói chung, thời gian đó chẳng mấy hay ho để mà tự hào. Nói chung, với một kẻ từng được coi là có trong tay mọi thứ, khi buộc phải trở về nguyên dạng của hắn — trống rỗng, hít thở hay bóp nghẹt khí quản, đều như nhau.



Ai cũng đặc biệt cả, cũng chỉ là cách nói khác không ai đặc biệt


Soman vẫn nhớ nhung mẹ và Mặt Trời nhiều. Cứ nói Soman là kẻ tham lam hay ở giá cũng được, nhưng làm sao dứt được một quá khứ hoàn hảo đến điên rồ như thế? Có sống thật mới biết nó như thế nào. Cái đẹp tuyệt đối không đặt trên người phụ nữ. Tạo hóa không tạc cho các cô đào cùng một khuôn trái tim, S đã chấp nhận và không còn tìm mẹ nữa. Ròng rã hai mươi năm, chừng khi tuổi đã lên đầu số bốn, nếu S còn đủ minh mẫn để đếm chính xác, S vẫn sống trong khổ sở. Nhưng chiến tranh đã nổ ra, mẹ ạ, và S vẫn chỉ là con chuột nhắt trốn lui lủi như ngày mẹ được tự do. Đám viết nhiều bắt đầu kêu gọi người chúng tôi tham gia kháng chiến, vì tự do vì đất nước vì chúng ta, nhưng chẳng xuất hiện nổi một tên biết chữ trên chiến trường. Là con người, S không sợ chết bằng việc bị người ta thấy mình trần trụi. 


S chợt nhận ra cái lý còn sống là còn khổ. Nhưng một ngày nào đó tất cả chúng ta đều sẽ chết. Một ngày nào đó - tuổi già, bệnh tật hay vô vàn cách thức khác trên đời, bỡn cợt hơi thở, bóp cổ thể thịt nhẵn của ta — đến khi ta đứt lìa, rỗng toác và chỉ còn mảng xương cốt khô. Nhưng thật ra ta đã chết từ lúc nào? 


Sẽ còn là hai-mốt năm S sống trong khổ sở, nếu Soman không tìm thấy Medusa. 


Không,

nếu Medusa không tìm thấy S. 


Medusa — thánh khiết, mơ mộng, hữu hình. 


Me-du-sa — người tình, tự do, đất nước.


S gặp em trong lần thứ ba chạy trốn bom đạn, cũng là lần chuyển nhà lần thứ mười lăm, khi tôi đã chấp nhận cuộc sống của kẻ chui lủi dưới lòng đất. Đất phía Tây Nam tàn tạ, giông gió cứa vào sâu hốc mắt không đáy. Và nắng đã bỏ quên lời ghé thăm với cánh rừng. Những ngôi làng chung quanh chuyện trò qua chiều dòng chảy xuôi ngược, trao nhau lời thì thầm theo phương ngữ cổ xưa trước khi bút sách kịp lưu giữ, róc rách rót vào tai tiếng quẫy nước đàn cá bạc và bước nhảy của đàn cừu trắng đưa trái tim tôi nhức nhối cảm xúc sơ sinh chớm nở ngủ say dưới bầu vú Đất Mẹ, rằng: ôi cuộc đời, sung sướng không chỉ có những đồng mạ vàng để ta thấy mình được sống. Và hơn cả là có em. Soman không thật sự nhớ rõ em trông thế nào, hay biết tên của em — S gọi em một cái tên ngẫu hứng mà chính S cũng không rõ vì sao tôi gọi em như thế, hay vì sao tôi chỉ có thể gặp em trong những giấc vô thực, nhưng quái thật dần dà Soman lại mê đắm em. Dường như em biết Soman trước cả khi S được định danh, được tồn tại, có khi trước cả ánh sao hay mây chạng vạng có lý do ở lại. 


Soman đắm chìm vào em, vào chuyến lưu lạc trong giấc chiêm bao về ấm áp của Mặt Trời đã-rụng-năm-nào.


Mình sẽ như này. Medusa sẽ nhảy bổ lên giường mà gọi mình dậy. Hai bím tóc em sẽ rũ xuống, và mình sẽ biết em đã xuất hiện như em luôn làm, em sẽ ở đó, nắm tay mình đi tìm tiếng gáy ri rỉ của lũ dế và thì thầm em yêu anh. Và rồi chúng mình sẽ trốn đoàn người bận rộn đồng gánh, luồn tay qua khe tóc và cho nhau cái mân mê kín tiếng dịu dàng và vội vã, trước khi mình tỉnh dậy vì quy luật của cuộc sống, có khi sẽ phát khóc mà tham lam cầu xin em cho nơi khô cằn thêm một lần yêu thương.


Như mẹ đã từng âu yếm Soman. 

Nhưng em và mẹ đều độc ác như nhau. Chết là nhắm mắt xuôi tay, chết là hết. Em đến và mất tích thường xuyên. Nhưng như thế khác gì chết? Không ai biết em là ai và Soman cũng thế. Mất tích cũng chỉ là một cách nói tránh né hơn, mỏng manh hơn của cái chết. S lại là kẻ duy nhất ở lại. Kẻ duy nhất mở mắt tỉnh dậy và phải tiếp tục sống. Và các vị thần chẳng bao giờ ưa thích những kẻ tham lam. Các Đấng trên không ưa S. 


Làm sao để tiếp tục sống mà không cần thức dậy? Soman tìm tới thuốc. Soman tìm đủ mọi thuốc và mọi cách để có thuốc. Lao vào những việc dầu là bần tiện hay nặng nề. Hay bất cứ thứ gì có thể đưa tôi vào cánh cửa đến thế giới kia có em. Nhưng có vẻ không ổn rồi. Soman đã ba đêm không ngủ. Dù có uống sữa nóng hay thục mạng làm việc trong ngày, rã rỡi đến căng hết thảy mạch máu, dầu có là năm phút cũng không thấy Medusa. Lần đầu tiên sau chừng ấy năm sau khi mẹ mất, Soman biết sợ trước cái chết, mà hơn cả là sự mất mát một người phụ nữ. 


Soman không còn gì để mất. Khói trắng mơ màng và mỹ vị xúc tác chạm đầu lưỡi, S tìm kiếm em trong hình bóng những người phụ nữ reo bán xác thịt. Nếu mẹ vẫn còn, mẹ ắt sẽ phải giận dữ lắm. Nhưng sao một người đàn ông đã ngoài năm mươi vãn còn nghĩ về mẹ, hơn cả là nghĩ về một người đã không còn từ lâu. Có nực cười không khi một kẻ đã chềnh ềnh già thế này vẫn còn nghĩ về sự công nhận của một người đã chết? S chẳng thể sống cuộc đời đẹp đẽ như mẹ luôn mong Soman phải sống. Nên S vẫn luôn tìm trong mớ hỗn độn kí ức xuân xanh thuở nào — một gương mặt giữa dòng người vạn nghìn tôi từng giao thoa, đôi mắt màu xanh âu yếm nào đưa tôi giỏ táo đỏ tươi mọng chín dưới hoàng hôn dịu dàng — “ai” đã tạo nên Medusa và những chuyến mộng hành tôi chìm sâu.


Mẹ

Vẫn luôn là mẹ đấy. 

Mẹ. 

Nhưng những gì S biết về mẹ và những gì mẹ biết về cuộc đời Soman không giống nhau. Nhưng linh hồn Soman lại để cho mẹ đốt. Và chết như một thế thân của bà.


Soman cảm thấy mình luôn mơ. Trong một giấc mơ với hai Soman và hai kiếp sống đày đọa Soman. Hắn thật lòng muốn biết hắn thật sự thuộc về đâu. S là S. Soman là Soman. 


Soman. S gọi. Khi nào anh ích kỉ nhất, khi nào anh rộng lượng nhất. Khi nào anh và tôi, thành thật nhất.


Ta sẵn lòng đổi bất cứ con dê béo nào trong chuồng để biết. Soman đáp. 


Nhưng sau cùng ta không thể làm được. Và giấc mộng đẹp đã chết. Và không còn sau đó nữa. Soman tỉnh lại trong không khí sệt mùi thuốc sát trùng và mô hôi lạnh vương trán. Phép màu đã cho Soman thôi vô thức đổ lệ khi choàng dậy. Soman không còn cảm thấy đau nữa. Vây quanh hắn là một đám người xa lạ, nhưng hắn chợt nhận ra có một người hắn dường như đã quen từ lâu. Soman biết anh mà chẳng cần gọi tên. Anh trai cùng cha khác mẹ anh, cam rằng là đứa trẻ biết chữ năm đó nằm tỏng trong lòng bố như khi Soman lên tám, chỉ có là già hơn nhiều so với lần cuối nhìn thấy ông. Anh làm gì ở đây? Anh còn nhớ tôi không. S bảo có còn Soman nghĩ là không, hoặc là có nhưng cả hai đều chọn việc im lặng.


Anh trai không truy vấn câu chuyện của Soman. Anh vờ bắt chuyện với một người cùng đang nằm giường. Anh bắt đầu câu chuyện mà người nghe không hướng về người trớc mặt, khi đám đông đã lảng gần hết. Không ai sinh ra chỉ để là không-một-ai. Mọi người đều đang đi theo những sứ mệnh của họ. Anh cũng vậy. Những năm tháng sống trong nghèo khó đã tôi luyện anh ý chí sinh tồn mạnh mẽ hơn bất cứ người lính nhập ngũ nào. Chiến tranh vừa kết thúc và anh đang trên đường trở về nhà, với những tập giấy chưa khô mực hoặc đã ngả vàng, anh còn người mẹ già và một cộng đồng chấn thương đang chờ. Giọng anh ngập ngừng rồi dừng hẳn. “Bố vừa mất đầu xuân này.” Soman không lấy làm lạ, cái chết ấy là lẽ tự nhiên. S mong ông đã ra đi một cách bình lặng. Nên là ở trên một cái giường ấm áp, với những vết nhăn của tuổi già và ngắm nhìn những bông hoa đang trổ bông. Ông hẳn cũng đã sống khổ sở, Soman và S đã không cần thêm ai chất vấn cảm xúc của họ khi hay tin ấy. 


Anh trai để Soman ở lại phòng khám. Và rồi Soman được chuẩn đoán ra một căn bệnh, một căn bệnh mới về rối loạn tâm thầm mới bắt đầu được định danh trong một xã hội im lặng, một thế hệ người câm lặng. S được viết ngắn gọn thế này: nhân cách thứ hai (S), dù S đang ở ngay sau lưng Soman và cười phá lên vì định-danh-mới người ta gắn cho nhưng Soman lại trầm lặng. S đã ở đấy từ lâu sao giờ người ta mới thấy S. Và đi kèm là một loạt báo cáo nghiêm trọng khác về việc sử dụng thuốc và liều lượng quá tải. Có đôi lúc anh phải trói Soman, thậm chí là xích lại để Soman không làm điều dại dột hồi phát bệnh. Nhưng những khi ấy Soman chỉ nhìn lên trần nhà và trò chuyện với S. S đã không còn thấy buồn vì Medusa nữa, nhưng vẫn phải tìm một lý do để tiếp tục sống như anh trai nói: Mùa hè lại đến rồi…


S không còn gặp lại Medusa và đau khổ đến bỏ ăn. Soman thì lại quá tuyệt vọng với cái bụng rỗng. Làm sao để S gặp lại Medusa là ưu tiên hàng đầu, trước khi hắn bị dày vò đến chết đói. Soman xin thuốc, nhưng luôn bị gạt đi. Soman, quỳ xuống xin thuốc, vẫn là luôn bị gạt đi. Thành dạ dày và ruột non, ruột già, tuyến tuỵ anh quỵ lại. Trời chưa sáng. Soman giương đôi mắt lờ đờ của hắn về phía bàn, lấy hết sức bình sinh và tỉnh táo mà vươn tay ra nắm lấy giấy bút, nghệch ngoạc viết: “Anh của em. Em đang khổ sở vô cùng anh của em ơi và em biết anh cũng đang phải khổ sở vì em. Hãy về đi, anh còn mẹ và những lý tưởng khác cần cha. Em xin anh hãy cho em về với mẹ của em. Em xin anh hãy cho em tự do, tự do được sống và tự do được chết. Anh của em ơi.”


A. Đau quá. Đau quá. Tôi đau quá. Mẹ ơi.


Soman hét lên và ngã sõng soài ra đất. Soman cảm như mình đã ăn trọn những gương mặt đã đi qua cuộc đời mình. Bố, mẹ, Soman. Và họ đều đang ở trong bụng mà gọi tên S, cố cào cấu thành dạ dày toan thoát khỏi thể xác thịt. S phát sợ. Không thiết gì lấy tay móc họng mà ói. Cố mà ói cho ra bằng hết. Nhưng có gì đâu ngoài một tôi rỗng tuếch. Một tôi trần trụi không quần không áo. Móng tay tôi rạch nát họng tôi. Thứ nóng hổi ứa khỏi họng anh à. Tôi đau lắm. Một mảng trắng đục. Tôi thấy nửa mặt trăng trên đầu trên bãi nôn tôi mửa. Soman đã nôn ra S.


Medusa của tôi đi đâu rồi. Medusa của anh không có thật. 

Medusa của tôi đi đâu rồi. Medusa của anh đang ở đây.

Medusa của Soman chính là Soman.

Soman đã tự vấn mình đủ nhiều về niềm tin, về phép màu có thật không, hay tất thảy chỉ là những pho tượng vô tri giương mắt nhạo báng hồn xanh yếu đuối như người của thế gian, chê cười trái tim tôi rực hồng rung động nhẹ tênh như giẫm đạp nhánh xương rồng mới chồi. Hoặc đây mới thực là sự-cứu-rỗi-của-thần-linh. Cái đẹp tuyệt đối, cái đẹp trinh nguyên thật sự là gì. Hay chúng có thật sự tồn tại. Các con số còn sống vì có những mệnh tiền khác nhau tồn tại, vậy Soman có là đang sống không khi chẳng còn động lực để tiếp tục. Và có thể làm gì khác ngoài chấp nhận không? Hay rằng lựa chọn duy nhất của hắn là thực thi theo bản án này. Vào lưng chừng cuối ngày một buổi đỗi bình thường, Soman dường như đã tìm ra đáp án cho câu hỏi thực ra ta đã chết khi nào — một cái xác trần truồng, không nhà cửa, vô danh nhưng chỉ nếu ta, tìm thấy tên của ta, như những giống loài khác, ta biết ta là ai, thì ở một địa đàng khác, ở một nơi song song nào ấy, ta vẫn có thể tiếp tục sống. 

Và Soman ôm S, lao ra cửa sổ. Những ngày cuối tháng năm, nắng đã vàng ươm. Và Soman đáp đất, trong tiếng gà gáy của ngày mới, trong vòng tay của Medusa.

Kết thúc.

Read More