Đập
Phan Ca
Tôi không thể nhớ được tôi có giấc mơ ấy từ khi nào. Nhưng trong giấc mơ, tôi luôn là một cô bé khoảng chừng 4 tuổi.
Đó chắc chắn là một đêm mưa, mưa tầm tã. Không hiểu sao lại có tiếng đập cửa rất mạnh. Tôi không muốn cửa mở, nhưng cửa sắt bung ra.
Bước vào nhà là hai người đàn ông bằng cẩm thạch. Khuôn mặt tượng lạnh băng, đôi mắt vô hồn. Một người cao nhỉnh hơn với mái tóc gọn gàng hơn. Hai tượng người bắt đầu đánh nhau, dữ dội như trong cuốn truyện tranh.
Tôi khóc. Tôi cứ khóc cho tới khi cả hai tượng chỉ còn là những bãi đá vụn trên sàn. Tôi khóc cho tới khi tỉnh dậy.
Tôi mơ giấc mơ ấy nhiều lần quá, cho tới khi thuộc lòng. Có một lần tôi tự hỏi, sao tôi phải khóc than trước sự vỡ tan tành của hai bức tượng ấy? Chúng là gì?
Có một lần tôi tự hỏi, liệu chúng có phải là father figure, và giờ tôi chẳng còn biết ai mới ra dáng người cha trong lòng mình? Hình tượng ấy đã sụp đổ hoàn toàn rồi.
Kể từ lần hỏi ấy, chắc đã chục năm nay, tôi không còn mơ giấc mơ ấy nữa.
Nhưng tôi không quên.