Có lẽ một sáng trong

Vũ Hương

Lúc này nắng tơ từng sợi giăng giữa trời thu,

ban trưa có tiếng lá cây rủ rỉ ngoài cửa chớp, 

mộng tháng năm tàn tro bay vi vút như vàng mã hôm rằm, 

tất cả bắt đầu vào thứ ba cuối cùng của tháng sáu, 

có lẽ một sáng trong.


Chẳng một tiếng hè nào mà không luyến láy vần điệu,

nhịp nhàng như một ả đào múa. 


Có thiếu niên đầu lưỡi ngọt ngào, 

nếm từng chiều thơ, 

liếm từng vị chát trong gió. 


Con mắt vỡ tan trên sườn đồi. 

Những mảnh gương phản chiếu trời mây.


Lặng lẽ là nhịp tim theo mỗi bước chân đi vào bóng tối, 

triền miên là sợi dây siết quấn từng ngón tay. 


Mười mấy xanh xao thì thầm vỡ giọng, 

như chiếc ghế cập kênh, 

như tấm gỗ vênh lát sàn.


Cừu nhỏ từng chú, từng chú đen nhánh, 

nhảy tới như đếm mộng, 

như ảo ảnh xuân thì. 

Ai bảo mùa hè tuôn không ngớt mưa giông,

nửa đêm đã hả hết nhiệt nắng nồng. 

Trên đồi vẫn ngang dọc gióng chân không biết mỏi, 

gọi bầy chạy về phía cảng đang thở từng hồi tu tu, 

phụt lên một đụn khói sữa.

Từng đoàn thuyền nghiến qua biển sứa trắng ra khơi vào màn sương bất tận.

Cơn mơ vàng óng a óng ánh.



Next
Next

Đập