knicknack silly, bauble piece of bric-a-brac
ceramic rat
🌱 🌳 🌱 🍄 🐌 🏞 🌲 🐛 ☘️ 🍃 🐦 🌿
trinkets, I
trước mặt chúng tôi là từng thứ một mỗi người bất thình lình nhìn thấy, hoặc tìm ra ở góc nào đâu đấy, hoặc nhặt về rồi tha lôi đó đây. những món đồ lỉnh kỉnh lúc https://youtu.be/D8gZpIC20hs?si=h1OQwOSyYsPC1gpU cầm trong tay, lúc móc lên khóa cặp, lúc lại nhét vào sâu ngăn kéo và chốc chốc tò mò đem ra ngắm. từng người chúng tôi mỗi món đồ vô chủ gói theo mình một cách vô tình trên chuyến đi dần rời xa thành phố khuất xa đến nỗi khi ngoái đầu lại, chỉ còn mây hoang hoải trôi và tán lá tỏa ra từ những cành cong vút mọc ngược xuống thân cây không rõ người trồng rồi nối đuôi nhau thành những con rắn lúc nhúc bò dưới lòng đất không tên trên bản đồ. và cũng từng cái ngoái đầu, chúng tôi thình lình nhìn thấy tấm lưới mắt cáo quây tàn mây đi lạc vào một góc chen nhau nằm lóc cóc lộn xộn, hay tìm ra những chiếc lá không diệp lục tố vùi mình hốc đá đâu đấy, và khệnh khạng lôi theo những viên gạch vụn nứt hoa văn không rõ thuộc về công trình kiến trúc nào. những món đồ lỉnh kỉnh là từng món đồ nguyên vẹn nó, bởi không thể ghép lại thành các mảnh ghép vụn vỡ làm thành một bức tranh toàn cảnh, và sự nghi ngại về chuyến đi khiến chúng tôi đã khó có thể quay lại tìm kiếm tàn mây, chiếc lá và miếng gạch tương đương hoặc trái ngược dáng hình trong thành phố chúng tôi rời đi hay tiếp tục chuyến đi với ý định sưu tầm kỷ vật. định vị trên tay chẳng ghi lại tên vùng đất chúng tôi dậm bước ngoài những tọa độ liên tục nhảy số.
─── ⋆⋅☆⋅⋆ ──
trinkets, II
đôi khi chúng tôi không thình lình thấy, hay tìm ra góc khuất đâu đấy, và nhặt về rồi tha lôi đó đây món đồ dìu dắt nhau rơi xuống những con đường kéo nhau đi khỏi thành phố, phía trên bầu trời và tít dưới mặt đất; có những khi chúng lẩn trong mái tóc như một chiếc trâm cài quên tháo, tự ý giăng lên khóa cặp hoặc ghim lên túi xách, thậm chí ẩn mình dưới kẽ móng tay, đằng sau lỗ tai, hốc mắt. ai đó đã nói rằng họ tìm được một chiếc tủ nhỏ có https://youtu.be/Q_yl9BrwiHA?si=bzjMWMa89gE6DAtH ba ngăn kéo nằm tít đáy cặp, trong đấy hai ngăn đầu đựng những chiếc răng sữa tí hon đã ngả vàng, có những chiếc bị sâu và có những chiếc nhọn như càng kèm theo sợi chỉ mỏng buộc quanh. ngăn kéo cuối cùng không thể mở được; những tưởng nó bị khóa cơ, té ra nó là ngăn tủ giả - họ bảo - nhưng tay kéo của nó nhô ra thay vì lõm xuống như bao ngăn tủ giả họ trông thấy ở chiếc tủ bếp trong các quán ăn và trong nhà các hộ gia đình ba đời chung sống. một người khác kể về mùi hương nửa lạ nửa quen dưới đáy quần lót khi họ lôi nó từ túi đựng đồ bẩn để giặt bên con suối nhỏ phía kia bìa rừng, thứ mùi quen thuộc của da thịt họ ngấm, và thứ mùi của đàn kiến hòa lẫn khi họ để nó phơi khô trên tảng đá lấp lánh màu nắng óng ánh như mật ngọt. người nữa bị bỏng mặt bởi lỡ tay quệt đầu thuốc qua đuôi mắt, nơi mà không hiểu sao dính phải lưu huỳnh khi họ vô tình bị một cành cây mọc những chiếc lá màu tím khoai môn đập vào mặt. từng món đồ hoang dại và gần gũi, những kẻ tha hương lầm lũi nhưng từng lời kháo nhau vẫn buông ra ồ ạt: mùi hương này hoang tưởng hay ảo giác? cảm giác này rồi sẽ nguyên vẹn nồng nàn? nghe phong thanh đâu đấy có ai kể lông mi họ bỗng mọc những chiếc chuông gió treo nặng trĩu mi mắt rồi phủ tối tia sáng của con đường phía trước và làm nhiễu thông tin có thể tiếp cận của võng mạc. câu chuyện thật thà, có chuyện điêu toa. người bạn đồng hành cùng tôi đây đột nhiên dừng bước khi chân vẫn lê la sột soạt trước thảm lá dưới đất, xen nhiễu giọng tôi đang dở dang mở miệng.
- cậu biết không? những giọt nước trong veo lấp lánh tớ ứa ra từ mắt ngả màu tinh trùng.
- tớ không hiểu ý cậu.
- mỗi lần xúc cảm rúng động, thân thể tớ rùng mình như trải qua một cơn địa chấn. đầu óc tớ xoay mòng mòng trong co giật cơ bắp liên hồi là những viên sỏi và dây thần kinh tớ là ngọn cỏ xanh trở nên nhọn hoắt, đâm rất sắc qua da thịt. tâm trí tớ xung đột với chính mặt đất là cơ thể tớ đây khi một bên giãy nảy liên hồi còn một bên mơ hồ chao đảo giống những thước phim chụp vội và bị cháy sáng. những ngón tay tớ lả tả rơi từng chiếc lá xanh rì rồi héo rất mau khi chúng tê lại và trở nên tím tái sau mỗi lần vậy ấy, cho tới lúc những giọt nước vốn dĩ phải trong veo lấp lánh chảy từ mắt tớ. nhưng...chúng không thấm trong suốt gò má, mà...ngả đục. đông cứng. sau đó tớ thôi
run rẩy.
- ý là cậu lên đỉnh?
- phải, thế nên tớ mới khóc ra những giọt nước trong veo mà chỉ trong nháy mắt sẽ khô thành từng mảnh đá quánh lại như tinh trùng vậy.
nói xong, cậu ta kéo chiếc balô đằng sau lưng sang ngang eo, lục lọi ngăn kéo rồi xòe hai bàn tay một tờ giấy ăn trắng muốt đầy những vụn hạt sáng như pha lê, trắng đục như sữa. – đây là nước mắt của tớ, tớ bắn ra tinh trùng bởi tớ lên đỉnh.
- vì sao cậu lại nói tớ điều này?
- vì tớ không biết có phải tớ bị hỏng hóc không.
- vì sao cậu cho rằng những giọt nước mắt này lại...như thế?
- vì tớ không biết có phải tớ bị hỏng hóc không.
- cậu biết tinh trùng không thể khô cứng lại thành thế này, đúng không? cậu cũng biết màu của nó cũng chẳng thể nào...
một cơn gió buốt luồn từ đáy lỗ chân lông thổi ngược lên mái tóc bồng bềnh. tôi nhìn người bạn đồng hành chưa một lần sượt phải làn da tôi kể từ lúc bắt đầu chuyến đi. tôi đưa tay rờ má cậu, cử chỉ gần gũi đầu tiên chúng tôi trao nhau. người bạn đồng hành tôi có làn da xám ngoét, cậu ta rùng mình. chiếc ba lô nặng trịch như chứa ngàn tảng đá lớn rung rinh theo đôi vai run bần bật.
★ ⊹.✧˚ ⋆ ༘ °⋆❀⋆˚༘ ⋆ ⊹.✧˚ ★
trinkets, III
những lá thư đã gửi lâu ngày không đọc lại phảng mùi bình rượu gạo thơm nhá nhem nhạt vị.
những lá thư đã gửi mà lãng quên rồi vô tình đọc lại như một con lật đật mua ở Nga những năm 70 thời Xô Viết chưa sụp đổ quanh mình đóng bụi tít hốc nhà kho vài chục năm sau, có đứa trẻ con vô tình chui rúc và lục ra được.
những lá thư không gửi và dở dang con chữ được tiếp tục viết để https://youtu.be/9uIU7JhhkSo?si=wHG1z0yp70IHmRmt rồi lại mặc nó nằm xó giống quyển tem quý vẫn thừa chỗ trống mà người xưa chưa kịp điền nốt thì đã buông tay trao lại con cháu để họ tiếp tục trao nhau những cơn thèm ngắm giống nhau rồi lại cất đi vẫn vị trí cũ và kế tục nhau khao khát lấp đầy những hàng lối trống bằng con tem mới nhưng cũng y hệt nhau nỗi sợ không tên khiến chẳng ai đứng trước bưu chính vào mua thêm.
những lá thư dù là mình viết hay người viết, hoàn thiện hay chưa, đã hay chưa gửi đều đọng lại ngổn ngang tiếc nuối không thể khai thác trở lại thứ cảm xúc nguyên sơ thuở
những lá thư còn xanh mơn mởn. chúng rồi sẽ héo khô và cằn cỗi úa già khi dòng chữ đầu tiên in mực lên trang giấy và trở nên tầm phào, chán ngán khi những danh từ chỉ tên tuổi người đưa thư và người nhận văn bản hằn lên như một định đoán rằng
những lá thư chẳng có mục đích gì ngoài trần tục hóa toàn bộ rung cảm quằn quại day dứt qua nguyên tắc khô khan của thứ tiếng loài người; chẳng thể nào được phép trở nên lôi thôi, lộn xộn tính nhỡ-đâu-ấy rất mực loạn thần và siêu thực của xúc cảm chưa qua sàng lọc, hay cái quyền ở trong trạng thái riêng tư không bị ràng buộc bởi quy định của
những lá thư là để lại cái tên và tháng ngày ai viết. duy chỉ ngổng ngang tiếc nuối không thể nào khai thác trở lại cảm giác bồng bềnh lang thang khắp mọi nẻo ngõ trong ruột gan. nhưng còn đâu quan trọng, bởi ta đều quên mất nguyên cớ tồn tại của
những lá thư và cảm giác muốn viết cứ mải miết kéo dài sẽ không vì nỗi lòng hay nguyện vọng thời điểm ấy mà vực dậy, chúng chỉ nhem nhóm một nhúm lửa nhỏ như đốm cam trên điếu thuốc và sớm thôi chóng tàn vì mỗi điếu chỉ đốt được vỏn vẹn năm phút là cùng. trừ phi ta nghiền ngẫm
những lá thư và cặm cụi ngấu nghiến con chữ của quá khứ như đám mọt; căn bản là ta khác với đám mọt, vì điếu thuốc có đốt hết bao này sang bao khác ta vẫn sẽ ngừng có thể bởi cơ thể ngăn không cho hút và lượng tobacco cũng có hạn, còn mọt thì sẽ không bao giờ ngừng nhai kể cả khi chẳng còn cục gỗ nào sót lại trên trái đất này. con mọt ít ra trường tồn sự nhai kể cả khi vật nhai chẳng còn đó, những lá thư vẫn trường tồn chữ dù chẳng có đối tượng đọc, những con chữ vẫn trường tồn trạng huống ta gửi gắm dù chẳng có thân thể. và ta hay người đều chỉ là những đối tượng của nhau, những thực thể của chính mình, đối tượng hay thực thể vĩnh viễn vạn biến môi trường sinh-lão-bệnh-tử, luồng xoay của hệ nhân-quả và mạch cảm năng, nghĩ suy, chiêm nghiệm, không như những sinh thể khác hay tình huống trừu tượng. cứ đi đi vì chẳng bao giờ có đích đến.
nhưng ít ra ta cũng một hay vài lần nhấp môi ly rượu ngọt, nghịch con lật đật, rờ một chiếc tem nào đó và móc tay vào những ô trống để khỏa khuây ham muốn.
┊ ┊ ┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ┊ ┊ .
┊ ˚ ★⋆。 ˚★⋆。˚
┊ ┊ ┊ ⋆
┊ ┊ ★⋆
┊ ◦
★⋆ ┊. ˚
˚★
★⋆。
┊ ┊ ┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ┊ ┊ .
┊ ˚ ★⋆。
˚★⋆。˚
┊ ┊ ┊ ⋆
┊ ┊ ★⋆
┊ ◦
★⋆ ┊. ˚
˚★ ★⋆。
trinkets, IV
này những mảnh đất vô danh, là những khu vực đi quanh vùng trung du, bề vực sâu hoắm đáy nhân gian, thung lũng vô tận hay miền lạnh giá đã đi qua hay sẽ tới. thành phố bỏ lại từ phía sau hay ta đang quăng chân giậm bước đến thành phố? thứ chúng tôi không biết chỉ có hai điều: tổng số bao nhiêu người đang lê lết bao miền thênh thang này và giới hạn từng mảnh đất. thứ chúng tôi rất rõ cũng có hai điều: là chúng tôi đi và khăn gói theo nhau món đồ vô chủ hoặc không rõ nguồn gốc.
tôi cũng không biết có bao nhiêu người đã nhặt bao nhiêu dị vật linh tinh, và tung tích chúng ẩn giấu trong họ hay lẩn khuất bên phía trên đầu hoặc ngay dưới mũi chân.
tôi cũng không biết có bao nhiêu người đi một mình hay kề cạnh bên họ người bạn đồng hành và mỗi nhóm đồng hành có bao nhiêu người và có biết bao nhiêu nhóm.
tôi cũng biết nơi chúng tôi đi chẳng thể nào một con đường trải rộng mãi từ cái nơi gọi là "thành phố" cho đến một khu vực khác ngày một vắng bóng các tòa nhà.
tôi cũng biết nơi chúng tôi thấy những món đồ vặt vãnh chẳng còn quan trọng nữa vì chúng ngày một lỉnh kỉnh khi chúng tôi tiếp tục nhặt bỏ từng thứ vào balô, và tiếng leng keng lạch cạch lốc ca lốc cốc treo dưới lỗ tai, cài trên mái tóc, ghim vào quần áo và nhung nhúc trong tay thay cho mọi câu "tôi biết" và "tôi không" từng vang trong đầu.
những tiếng nói không rõ ngôn từ thi nhau phát ngôn, chúng tôi chỉ có thể nghe nhưng vĩnh viễn không nổi một câu đáp lại; khi thanh âm chúng khiến tôi điên đầu - một ai đó bảo - giống tiếng mèo kêu đợt mới dậy thì, tiếng chó sủa mà không rõ tức tối hay vui sướng, hay tiếng em bé khóc mà chẳng tài nào dỗ nổi.
những tiếng nói không rõ ngôn từ thi nhau phát ngôn, chúng tôi chỉ có thể nghe nhưng vĩnh viễn không nổi một câu đáp lại; khi thanh âm chúng khiến tôi yên lòng - một ai đó kể - giống tiếng gió xuân thì thầm kẽ lá, tiếng sỏi đá nảy trên mặt sông, tiếng rống vọng lại phía cuối hang động.
người bạn đồng hành cùng tôi đây đột nhiên dừng bước khi chân vẫn lê la sột soạt trước thảm https://youtu.be/rP702-OXJ3M?si=8EC_ATHPsl_LbV5y lá dưới đất, xen nhiễu giọng tôi đang dở dang mở miệng:
- cậu ơi?
- ơi?
- chúng ta đang làm gì thế này?
tôi dừng bước, làm xen nhiễu giọng những món đồ lắt nhắt đang dang dở mở miệng. chúng đứng yên trong thoáng chốc, nhưng vẫn liến thoắng gào rú âm thanh phi ngôn từ.
- chúng ta đang ở đâu thế này?
- câu hỏi này giờ đã trở nên cấm kỵ, cậu không biết à?
- vì sao?
- toàn bộ thiết bị theo dõi định vị của chúng ta sập pin hết rồi, bởi làm gì có chỗ nào để sạc đâu, vậy nên những chiếc máy ấy và dây sạc của chúng bị mình ném đi đâu còn không nhớ; vả lại, nó cũng chẳng nói cho hay cái tên của từng khu vực ta đang đi, đứng hay ngồi.
- thì sao?
- cậu không thấy ta đã đi qua bao nhiêu mảnh đất à, này những khu vực quanh vùng trung du, bề vực sâu hoắm đáy nhân gian, thung lũng vô tận và miền lạnh giá. chúng ta đã rời thành phố thực lâu quá, một nơi tớ không còn hay biết hướng nào để chỉ về để cho cậu thấy ta đã đi được bao xa.
- vì sao cậu biết ta đã đi qua bao nhiêu mảnh đất?
- tớ có biết đâu, tớ nào có đếm.
- ý tớ là vì sao cậu biết ta đã đi qua bao nhiêu mảnh đất?
chúng tôi dừng bước với toàn bộ tứ chi và nội tạng cơ thể ngừng hoạt động nhưng gió và sỏi và mặt nước liên tục gây nhiễu khiến những món đồ nằm rải rác trên thân như những chi tiết nhỏ lẻ trong một bức tranh toàn cảnh tiếp tục gào rú âm thanh phi ngôn từ.
- IM NGAY. IM HẾT CẢ ĐI. CÂM MỒM LẠI.
- ...
- cậu không còn gì để nói à?
- cậu bảo im miệ-
- Ý TỚ LÀ CHÚNG, NHỮNG CHÚNG-
- NGÔN NGỮ CỦA CHÚNG TA ĐÂU RỒI?
- MẢNH ĐẤT CỦA CHÚNG TA ĐÂU RỒI?
- CHÚNG TA ĐANG LÀM GÌ VÀ ĐI ĐÂU THẾ NÀY?
˚⊱‧₊˚🕷 ⋆༺༻⋆ 🕸‧₊˚⊰˚
trinkets, V
tôi đoán hờ từ ấy đến giờ cũng phải đôi ba bốn năm sáu bảy tám chín năm đã trôi qua kể từ lúc chuyến đi khởi hành, bởi trước mặt tôi ngoài cậu bạn đồng hành còn có ba bốn năm sáu bảy người khác. tối đoán hờ từ ấy đến giờ cũng phải đôi ba bốn năm sáu bảy tám chín canh giờ đã trôi qua kể từ lúc chúng tôi ngồi với nhau, bởi trước mặt tôi ngoài cậu bạn đồng hành và ba bốn năm sáu bảy người khác không còn ai nữa. chúng tôi đến đây bởi tiếng thét - một ai đó lên tiếng. rất lâu rồi đã chẳng được nghe thứ âm thanh ấy - người nữa bảo.
- các cậu không trò chuyện với nhau sao?
- từng câu giao tiếp những món đồ thầm thì át đi cả lời tâm trí nói, huống hồ đôi ba ngôn ngữ loài người chúng tôi có thể gửi gắm đối phương sau hàng trăm bước chân chen nhau dẫm đè ở phía sau.
- tệ thật đấy. còn ai có thuốc lá không?
bằng một cách nào đó, chín người chúng tôi có đến cả thảy ba mươi sáu bao thuốc, có bao đã móp và thậm chí nát bét, có những bao là đồ thủ công tự làm bằng bìa các-tông hoặc miếng gỗ mỏng bị uốn cong, có những bao thực chất chỉ là mấy tờ giấy ăn đã ngả nâu cuốn quanh điếu thuốc và có bao in chi chít những chữ cái phải rất lâu rồi phần lớn chúng tôi không thấy nữa, cái gì mà 'malboro', 'black devil', hay là 'điện biên' hoặc 'sài gòn bạc'. những điếu thuốc nhìn là biết sản phẩm của các nhà máy sản xuất để dành thực lâu tới độ mốc meo hết cả, có những điếu tự cuốn bằng lá cây thảo mộc, có những điếu còn chẳng phải thuốc lá. chúng tôi kiên nhẫn gạt đầu bật lửa sắp sửa hết ga và quẹt từng chiếc diêm ẩm ướt rồi vứt những đốm lửa nhỏ hin thoi thóp thở trong không khí ấy vào đống củi gom về.
- ước nguyện của tụi bây là gì?
- mắc chi hỏi vậy?
- ơ thế không phải đang cầm nến trong tay đây à?
có một mặt trời https://youtu.be/X0WqJilqx40?si=lF7qn-sQjsNl0sIE ửng cháy giữa lòng cả đám, có nhiều mặt trời nhấp nháy trên ngón từng người dần vợi. trước hơi nóng thổi ran khuôn mặt và làn khói phủ hai con mắt, chúng tôi mờ tịt khung cảnh đó đây, cũng như hình thái địa lý và định dạng nhân vật. hình như có ai vươn tay ra đằng sau, hình như có người đứng dậy bước qua, có một đôi môi đang há, có nhiều nhân ảnh bập bồng lả lướt trên thân cây như bóng ma.
loẹt xoẹt, tiếng giầy ngâm bùn quệt trên lá súng dạt lên đất. tiếng đục khoét trên thân gỗ lũa. tiếng chụp choẹt bằng máy ảnh hết phim đang chĩa ống kính về phía ánh sáng chói nhất của mặt trăng. tiếng xì xào không rõ câu từ nhưng rất rõ ngôn ngữ tan theo tàn thuốc ngấm dần vào vũng nước. tiếng mấy món đồ câm lặng và để cho người ta thỏa mãn ham muốn của nói, sờ và chạm.
- vì sao các cậu tìm được chúng tôi?
- dễ mà, cứ đi theo tiếng những món đồ của cậu là ra.
- nó ồn ào vậy ư? tôi tưởng giọng cậu ta còn lớn hơn cả.
- thì lớn, nhưng mà lời than khóc của chúng lại khiếp đảm hơn.
tôi rùng mình, tháo từng chiếc đinh ghim trên túi, từng chiếc nhẫn đeo trong tay, xé tờ giấy ép khô những chiếc lá thiếu chất diệp lục và sợi gân đan hình san hô của chúng và dốc cục gạch nứt toác hoa văn khỏi cặp. - ý cậu là cái này?
- không, không, của cậu kia kìa.
người bạn đồng hành của tôi, cậu ta nghe vậy liền tháo chiếc găng tay gắn kim tuyến xuống, tháo cả đôi tất thêu bằng sợi thép của lưới mắt cáo, và cái mũ len móc bằng vụn đá nhặt từ mỏ hầm và hang lạnh rồi áp chúng lên tai.
- mấy cái này ấy hả, chúng có kêu nữa đâu?
- sao lại thế được, lúc nãy chúng to mồm lắm mà?
- à, tôi bảo chúng im đi đấy.
những kẻ trên vai bám đầy cát trắng và mặn nồng mùi muối cùng những kẻ chân tay nhuộm màu loang lổ bỗng từ đâu chạy đến. khuôn mặt họ lạnh tanh, khuôn mặt họ nóng bừng, tất cả đồng thanh:
- có ai đang khóc à?
- hả?
- các cậu...từ đâu mà đến?
- chúng tôi vừa từ biển tới- còn tôi ở phía thượng du. các cậu thì sao?
- bọn tôi đặt chân tới khu rừng này phải ngàn bước chân từ trước. chúng tôi đã đi qua những khu vực kia rồi.
- ở đây có...trăng kìa?
- ở đây luôn có đủ mặt trăng và mặt trời- các cậu thì không à?
- bọn tôi chỉ có sao trên bầu trời sáng. - còn bọn tôi chỉ có mặt trời trong tối đêm. nếu cậu đã đi qua chúng thì sao còn hỏi.
- đã rất lâu rồi...kể từ lúc chúng tôi rời khỏi những mảnh đất ấy. tôi nghịch chiếc lá khô nhàu nhĩ trong tay. - những ký ức bây giờ của tôi, chỉ còn đọng lại khu rừng này.
rên rỉ, thứ tiếng ầm ì không ngớt thoảng qua kẽ mắt, khớp tay, móng chân và lỗ mũi rồi thều thào khóc lóc trong màng nhĩ. một trong những người từ vùng biển tới gỡ bụi sao khỏi mái đầu, nhổ bãi nước toàn vây và đuôi cá trong miệng và vứt đi sợi dây luồn mảnh vỡ của vỏ ốc treo trên xương quai xanh. đám người từ vùng thượng du thấy thế liền noi theo, khều xuống đèn lồng treo ở thắt lưng, dốc nắng khỏi mặt trong đôi giầy và dứt chỉ thêu bằng cánh bướm dưới vạt áo. nhưng tiếng rền rĩ vẫn khổ sở cào xé tâm can.
- tôi những tưởng bởi muốn tới đây, mà món đồ của chúng tôi mới than khóc về hướng này. một trong số họ thiểu não lẩm bẩm.
- vậy là không phải sao? vậy là tiếng khóc của ai đó đã vọng ra tận những vùng đất kia thật à?
- tôi đã bảo rồi, rõ ràng tiếng khóc phát ra từ khu rừng này, không thể nào từ những kỷ vật của tôi được. một trong số họ bực tức làu bàu, lọ mọ cúi xuống nhặt chiếc đèn lồng dắt lên thắt lưng, xuýt xoa vỗ về.
- tôi vẫn không hiểu- mấy cái này...chúng khóc được? tôi- chỉ là chúng nhiều khi rất ồn ào, nhưng...khóc-?
- thì chỉ có thể là chúng khóc thôi, có ai trong bọn mình đang khóc đâu
nhỉ?
những đứa trẻ luẩn quẩn lạc lối vùng hạ du, tìm về với nhau bởi chung một ước ao lắng nghe ngôn ngữ của loài người giờ đây lặng thinh trong chết điếng, vùi mắt chôn sâu dưới mặt đất chúng đã quen thân nhưng đồng thời lạ lẫm bởi những gì mặt đất ấy trồng, né tránh sự dò hỏi đầy ắp hoài nghi chúng chưa từng chất vấn của đám người xa lạ, một câu hỏi chẳng ai nghĩ rằng trong thứ âm thanh làm lời than thở của những món đồ bị xen nhiễu, cài vào đó tiếng khóc vốn dĩ chẳng thuộc về người.
- vậy- sao cậu lại nghĩ tiếng khóc thuộc về món đồ của bạn tôi? tôi hỏi cái đứa vừa chỉ vào cậu bạn đồng hành, kẻ duy nhất thuộc khu rừng này nghe thấy rì rầm thút thít át đi cả phát súng đầu tiên cho công cuộc thử nghiệm giác quan cũng như phô bày ngôn ngữ của giống loài đầu tiên khắc lên tấm bia bảng chữ cái lâu ngày không được sử dụng tới.
- cậu đi cùng hắn mà không nghe thấy à? rõ ràng nó xuất phát từ kia kìa. gã chỉ vào cái balô nhỏ nhắn treo sau lưng.
người bạn đồng hành tôi, https://youtu.be/mzqboCim3ds?si=ZsKHQKFsp9S7KkMK cậu sững sờ. hàng mấy cặp mắt đổ dồn lên chiếc balô bé tí bị lấp sau tấm lưng đục ngầu. cặp mắt tôi rủ xuống hoảng hốt nhìn theo từng đường gân tím tái rách khỏi những chiếc lá trắng bệch trắng bạc. tôi có nên dùng chúng làm sợi chỉ khâu lên quần áo như những kẻ da thịt nhuộm màu lở loét kia?
mùi gió nồng hăng của trời khuya khoắt đem theo lá thư viết đầy trên đấy con chữ nức nở gõ cửa tâm trí. ánh sáng của lửa bay như đom đóm chiếu nguyên hình những ký tự ghép lại thành lời khóc rũ rượi. thân cây chảy những đường vân cơ man câu than thở nhức nhối dài mãi không một chấm phẩy đứt đoạn. mặt trăng dần cúi thấp xuống tận gáy từng người, chằm chằm theo dõi và lắng nghe điệu nhạc ai oán khó thở ngộp bầu không khí.
- hắn nói rằng hắn đã bắt chúng im lặng.
- có phải vậy mà...chúng ta mới nói chuyện với nhau được không?
- không một món đồ nào của chúng ta lên tiếng nữa, trừ âm thanh phát ra từ- balô hắn.
- nhỉ?
nhỉ?
một tờ giấy ăn trắng muốt đầy những vụn hạt sáng như pha lê, trắng đục như sữa nằm gọn lòng hai bàn tay run rẩy được lôi ra rồi vội kéo lại vào bóng tối sâu hun hút. nhưng tất cả đều nhìn thấy.
- cái gì đây?
- tinh trùng.
- mày...nã thẳng vào đấy à?
- không, tao khóc đấy.
mọi cặp mắt chuyển hướng. chúng dính chặt vào mẩu giấy, chặt đến nỗi tưởng như không gỡ ra nổi, như bãi tinh trùng đóng khô trên mặt vải.
- nó không cứng lại thành cục thế này được đâu.
- vậy mà thế được đấy.
- đừng có đùa.
- ai đùa? ai-
mọi bàn tay vươn ra vun vút như thể nếu gió có hình hài, chắc nó cũng sẽ giống những cánh và bàn tay và cách chúng di chuyển. mọi bàn tay lao đến nhàu nhĩ chạm mảnh giấy, mân mê từng viên đá, đậu vào làn da. những tiếng sỉ vả cất lên tanh như mùi cá trong miệng những kẻ đến từ biển chồng từng lớp sóng loạng choạng va vào nhau và dội lên ướt nhẹp mảnh giấy, vụn hạt, làn da vữa tan tác thành bột thấm đều lên từng kẽ móng và quanh rìa hoa tay. những ngón tay nhơm nhớp dính bột màu vô vị không sắc ấy chen nhau banh nát mi mắt, đâm rễ xuống con ngươi, sục sạo kiếm tìm một phản ứng. người bạn đồng hành của tôi, thân thể cậu bắt đầu giật bắn như trải qua một cơn địa chấn. đầu óc cậu xoay mòng mòng trong co giật cơ bắp liên hồi và dây thần kinh cậu trở nên nhọn hoắt, đâm rất sắc qua da thịt. tâm trí cậu xung đột với chính mặt đất là cơ thể khi một bên giãy nảy liên hồi còn một bên mơ hồ chao đảo giống những thước phim chụp vội và bị cháy sáng. những ngón tay cậu lả tả rơi từng chiếc lá xanh rì rồi héo rất mau khi chúng tê lại và trở nên tím tái, cho tới lúc những giọt nước vốn dĩ phải trong veo lấp lánh chảy từ mắt cậu.
chúng tôi vội giữ chặt cậu, kéo sâu vào trong hốc cây liễu rủ bị thủng một lỗ to tướng rồi vốc bọt biển lên mặt và phủ nắng trời đêm lên làn da. hơi thở gấp gáp nhẹ nhàng rút xuống như cơn sóng thủy triều sau năm giờ tối.
- được rồi, hiểu rồi, chúng tôi tin cậu.
kim tuyến đính găng tay kêu leng keng, lưới mắt cáo trên đôi tất lạch cạch, rồi cùng hòa âm theo, cái mũ len móc bằng vụn đá nhặt từ mỏ hầm và hang đá.
và từng món đồ mỗi người bất thình lình nhìn thấy, hoặc tìm ra ở góc nào đâu đấy, hoặc nhặt về rồi tha lôi đó đây phía trên và dưới này hay ẩn trong mái tóc, tự ý giăng lên khóa cặp, ghim lên túi xách, ẩn mình kẽ móng tay, hốc mắt, lỗ tai bắt đầu lên tiếng. từng mùi hương cũng như cái chạm của kỷ vật vô hình ngấm lên xúc giác. mặt trời phía thượng du, ngôi sao của biển cả, ánh trăng khu rừng và âm thanh loài người chảy vào lặng thinh của màu đen huyền bí.
- ài, gớm quá, nhưng mà thôi thì mấy cái của nợ kia cũng bắt đầu ồn ĩ hết cả lên rồi.
nói xong, họ vẩy thứ bột nhớp nháp như tinh trùng vào đống củi sặc sỡ lửa. nó rít lên một tiếng và nguội dần theo làn khói xanh biếc bốc ngược xuống thảm bùn.
- cậu không sợ là từ đây về sau sẽ không được nghe nhau nói chuyện nữa à, một khi đồ vật của chúng ta lần nữa lên tiếng?
- tao không quan tâm, tao chỉ muốn tiếng khóc gớm ghiếc của thằng kia im miệng thôi.
nhưng tiếng khóc đau thương vẫn sụt sịt ở góc khuất nào đấy.
- cái con mẹ gì vậy?
- cậu cũng nghe thấy đúng không? tôi thề là các cậu nghe thấy.
- nhưng chẳng phải ngôn ngữ của mấy thứ dị vật này đã cất lời rồi sao?
một trong những đám đến từ tít phía bìa rừng khịt mũi, nó ngoáy ngoáy lỗ tai rồi hùng hục lao tới bóp cổ. nó dí sát mặt:
- mày đừng tưởng mày khóc bé hơn tiếng la của hắn là mày thoát nạn.
trong một cái nháy mắt, tứ chi, cổ họng, tóc tai, ruột thịt tôi bị ba bốn năm sáu bảy tám chín mười hai mươi ba mươi người xông lên siết chặt, bóp eo, kéo chân, cắt tay, bứt đầu. một cuộc đại phẫu xảy ra nhưng chẳng một tiếng hô hào hay kêu hét thất thanh vang lên, duy chỉ cơn thút thít nhỏ như hạt gạo và dàn đồng ca phi ngôn ngữ lảnh lót lai vãng khắp khu rừng.
- đây là...
- tinh trùng.
- nhưng vì sao...?
- nếu không thì... - tôi dò dẫm bò tới chỗ hốc trên thân cây, quờ quạng tìm đôi má trên cơ thể bạc nhược. - sao cậu ấy khóc ra nước mắt được?
họ bàng hoàng nhìn theo từng ngón tay tôi mân mê chất lỏng trong suốt đẫm ướt khuôn mặt ngập nước của người bạn đồng hành giờ đây đã cứng đơ, và thẫn thờ nhìn xuống miếng da vùng bẹn mà họ xé.
⛧☾༺✮༻☽ ⛧⋆˖⁺‧₊☽◯☾₊‧⁺˖⋆⛧☾༺✮༻☽ ⛧
trinkets, VI
trên chuyến đi để rời xa thành phố, có một thực tế rằng thành phố bội thu những con đường phì nhiêu đến nỗi kể không hết bao nhiêu là bước chân đã giẫm hoặc đi qua phải cả ngàn cánh rừng mọc đầy cây xám, với những chiếc lá trong suốt https://youtu.be/oqONRKj3ieQ?si=Hniz3vJqspaJ1IEc cùng đám gân hình hài dị hợm tỏa từ trên cao xuống tận lối ra vào. lối thoát duy nhất được viễn tưởng thành cả hàng nghìn cách bởi một khi bước ra khỏi nó, những con đường vô danh không dải phân cách chỉ được gọi tên bằng khí hậu thời tiết cũng như thay đổi quang cảnh miên man quá mức làm tâm trí chao đảo và biệt ly thứ định danh hay lý trí còn sót như tàn dư, đôi khi được cho là tài sản duy nhất của kẻ bỏ xứ; gọi nó là phước lành cũng được, mà cho nó là lời nguyền cũng chẳng sao vì tùy thuộc vào việc giữ lại nhu cầu kéo mình về cực nhận thức ảnh hưởng đến thần kinh như thế nào, dẫu sao thì lựa chọn này cũng là cố nhiên và đánh mất phương hướng là câu chuyện kế tiếp.
kiểu gì trước khi đi, món đồ đầu tiên mang theo chẳng thể nào không phải lương tri, nhưng thứ vật sắp tới thu nhặt được buộc phải bỏ rơi tính hợp lý; nên là hãy rời xa bản đồ và định vị và la bàn, mặt biển phía trước chưa chắc là vùng đất phân chia lãnh thổ với núi tuyết, mưa đá bên kia không hẳn tách rời với cái nắng bầu trời khu vực này và bông ngàn sao có thể mọc mãi dưới sỏi đá khu rừng cho đến tận dưới đáy hạt cát cuối cùng của sa mạc.
thú thực là những bước chân sắp in dấu mặt đường và dấu chân in lại những bước đằng sau sẽ khuất lấp khoái lạc phiêu lưu mà chóng tàn vĩnh viễn vì ngoài hai thứ vật nhỏ nhắn kia, chúng sẽ trở nên vô hạn lỉnh kỉnh khi các bạn phát hiện ra chẳng bao giờ tìm được thêm dù chỉ một chiếc cúc áo nằm sõng soài trên đống đổ nát của phế tích hàng trăm năm tuổi, bao diêm lềnh bềnh trên mặt hồ nhuộm nắng hoàng hôn tím, xác xơ da thịt vắt lên cành cây hay chiếc màn thủng lỗ giăng lên trời; chúng tôi đã nhặt hết tất cả và đốt sạch không chừa một nhúm tro, duy chỉ thứ được cho là thiên nhiên chưa từng xuất hiện trong thành phố là kẻ đồng hành xa lạ nối gót của các bạn.
kìa đừng bỏ cuộc vội, nếu đi đủ bước, biết đâu bạn sẽ nếm được từng vị của bảng chữ cái gió thổi bên mép, nghe được tiếng câu từ rủ rỉ trong hang động ẩm ướt, và ngửi thấy mùi trạng ngữ thơm phức dưới đầm lầy lấp bằng lá súng; sẽ không khó khăn để tìm được chúng bởi chúng tôi đã tô lại bằng mực đỏ thắm như màu sơn trên con lật đật của Nga mà thỉnh thoảng người ta vẫn bán trên Sapa, giấu hun hút tít đáy những chai rượu gạo còn tí xíu nước và niêm phong lại bằng chi chít con tem chỉ đáng 100 đồng.
nên là nếu có bất thình lình nhìn thấy, hoặc tìm ra ở góc nào đâu đấy, và nhặt về rồi tha lôi đó đây thì nhớ để lại những đồng xu cùng mệnh giá cho những người đi sau.
chân thành cảm ơn.
| lưu ý: toàn bộ nhân vật đều ở trong độ tuổi từ 9-13 |