As the bruises turn to yellow

/mộng thời bầm phai/ mixtape —đệ nhất mộng—

memai69

J/Han, AU

“Điều duy nhất có thể khiến anh từ bỏ đó là vì em không cần anh nữa”

truelove- nunew

 

      Trong đêm thâu này Jo thở dài, trách sao lại một lần nữa, lại một đêm nữa, chàng giật mình tỉnh dậy giữa cơn mơ hồ điệp mà chàng luôn nhắc đến nó với Hàn như là những trận dị mộng, gần như ác mộng. Chân đạp hụt, cả người túa mồ hôi lạnh, mắt Jo choàng mở trên giường của chàng và người tình, ngơ ngác trong tiếng mưa đang rơi xuống những muốn làm thâm con tim chàng. Từng hạt từng hạt. Đừng đến với ta. Chàng van vỉ cơn mưa. Chàng không thể van vỉ một cơn ác mộng nên chàng đành van vỉ cơn mưa cứ như mưa vốn là một điều kiện cần để mộng bươm bướm kia xảy đến. 

Nhưng đêm nay. Jo thầm cảm ơn vì Hàn không thức dậy như mọi đêm khác. Ngắm gương mặt hiện thân cho yêu dấu đó say ngủ sát bên mình Jo đã không còn muốn mong và cầu ước gì hơn. Đừng nên là Jo từ một cơn tuyệt vọng tỉnh giấc thấy gương mặt Hàn đang lo lắng hớt hải. Đừng nên. Có lẽ hôm nay là một ngày rất lao lực của người, Hàn đang phải chuẩn bị cho kỳ thi hát quan trọng, nét mệt mỏi còn vương giữa đôi mày và khóe môi. Động tĩnh Jo gây ra cũng không khiến Hàn mê sảng làu bàu lấy một câu. Người vẫn nằm yên ngủ dệt hơi thở du dương êm ái. Khuôn mặt trái xoan trắng bóc áp lên chiếc gối màu vàng / màu yêu thích của Hàn / ôi khuôn mặt người chàng yêu, Jo ngây ra ngắm một lúc lâu tới nỗi chàng còn tưởng thời gian ấy muốn dài bằng kỳ hạn của lon dứa ký ức xanh nổi lềnh bềnh trong miền cõi không tuyến tính. Chàng khẽ đưa ngón tay huơ lên từng đường nét trên gương mặt quen thuộc đã tạc vào máu xương chàng ấy, cách da của Hàn một li, hồ như chỉ thoang thoảng cảm nhận lớp lông tơ. Đầu ngón tay, như không hề có, vẽ lại đường nét gương mặt hiện thân của yêu dấu. Lại buông tiếng thở dài. Lần thứ mười bảy từ khi choàng tỉnh, hoặc có thể chàng đã đếm sót đôi lần.

Tới sáng, Hàn là người dậy trước. Khi Jo bò dậy khỏi giường và làm công tác vệ sinh cá nhân thì bấy giờ Hàn vừa đi đâu đó trở về một tay là đồ ăn sáng của cả hai tay còn lại nhét khư khư túi áo. Ame-i-canođớcủakợuđơu? Jo vừa đánh răng vừa hỏi, tiếng trọ trẹ khó nghe nhưng dĩ nhiên, Hàn giải mã được. Jo chỉ nghĩ có chuyện gì có thể khiến Hàn quên mua món đồ uống chính cậu không thể sống thiếu nó mỗi sáng? 

“Hôm qua Tú lại gặp ác mộng ư?” Hàn gọi tên thật của Jo, không đẩy Jo ra khi chàng xán tới hôn kem đánh răng lên mặt người tình. Những nụ hôn kem đánh răng còn trượt vào tóc cam như tuyết của trăng đậu lên vầng dương bù xù. Không có americano đá sáng nay, vầng dương này có phiền muộn nhiều không? 

Hàn nhìn Jo. Tay kia vẫn không bỏ ra khỏi túi. Phải chăng có thứ gì đã hóa bê tông ở trong. 

“Khi tớ gọi cậu là Tú, cậu biết điều đó nghĩa là gì rồi mà, chúng ta không phải đã thống nhất... Trả lời thật cho tớ đi nào.” Một dạng thanh âm ngầm, vẳng giữa những người yêu. Một Chú ngữ. Một tiếng chuông thờ.

đừng lo mà. tôi yêu cậu.

“Lần này lại là, đồng-bạn, nào? Đã là, người thứ bao nhiêu, rồi?” Hàn rút tay ra khỏi túi áo. Mùi thuốc lá vảng vất.

không quan trọng với tôi. họ không quan trọng với tôi.

“Lần trước cậu nói, đó, là một cuộc chiến tranh sao Tú? Họ đang gọi cậu quay về sao?”

Mùi thuốc lá vảng vất. Jo muốn cầm bàn tay lúc nãy vẫn giấu trong túi áo của Hàn lên hôn và nói, Coi cậu kìa, người ta sắp tống tôi vào Biên Hòa bịnh viện đến nơi sao? tôi không biết. chính xác ra, tôi không muốn biết nữa. cuộc chiến của họ hay tôi. tôi sẽ còn phải nhìn thấy bao nhiêu con mắt gọi tôi ra đi trong giấc mơ của mình nữa. Cậu sắp thi rồi, thuốc lá như cho đám già gân nghiện thuốc hút này là sao? Cậu mua được nó ở đâu vậy? Có những chuyện gì cậu còn giấu tôi… tôi vẫn luôn biết Hàn đặc biệt. tôi vẫn luôn quỵ lụy cậu vì những thấu hiểu hơn người cậu dành cho tôi. Cậu hay rồi ha, cớ sao lại làm cái chuyện không phải bản thân mình sẽ làm. tình yêu của tôi. Học đòi với người ta hả cái thằng ngốc này. Muốn kí đầu cho cái ghê. có lẽ người ta thực sự nên tống tôi vào bịnh viện Biên Hòa



     Có những ngày không thể nghĩ ngợi thêm gì được nữa

Ngày nực nội da trời tháng Sáu, mọi lời lẽ trốn biệt khỏi miệng của họ và ứ đầy trong buồng phổi. Có những ngày cho dẫu quay trái hay quay phải bạn cũng không tìm được một đồng minh, không, là một thứ gì để tóm lấy, thụi nó túi bụi và đổ lỗi cho những gì không hay ho xảy đến với cuộc đời bạn. Thụi như cách những người chồng say rượu thất chí về nhà đánh đập vợ con mình (tai ương! đó lại là cảnh bạn có thể gặp ở bất cứ đâu dẫu có là đảo hay đất liền. người ta hay bảo câu gì nhỉ? đời là bể khổ, tình là dây oan). Và tình yêu thảng khi cũng không hơn hay thua gì những cú tẩn vào dạ dày. Bạn lóp ngóp nằm thở trên đất như một con cá chưa học cách thở ở nơi không phải miền sinh thái của nó. Bạn không thể rõ nổi một cơn yêu lớn đến nhường nào. Dù thế nào Hàn cũng không dám hỏi trong những giấc mơ kia chúng mình có bị đẩy lùi về hai vùng miên viễn hai bờ chính trị để chỉ nhìn thấy những thước phim động quay từ đằng sau và bóng lưng phía trước đang chạy như bay không

Bạn không nhận ra mình là người bị thụi nằm đó hay chính là kẻ vung nắm đấm quá đầu

Bạn đâu có mong mỏi tiếng nhạc của ngày phán quyết tràn ra không gian đưa rước những lần bạn để trái tim mình chết lặng bởi những điều bạn không thể làm gì khác

Nếu những viên thuốc màu có thể quyết định tâm trạng của mình ngày hôm nay, Hàn cũng sẽ không biết phải chọn viên nào. Cơn yêu là một cơn sốt đến điên

Viên nào sẽ khiến cho Hàn có thể vui vẻ cười đùa với Jo về những nhân cách lạ lẫm trong mơ của Jo đây, nào, chúng mình cùng về cái đất Thần Kinh 

Bạn mong mỏi những dấu hiệu. Khi rẽ ở ngã đường kia liệu bạn có từng hỏi thứ gì sẽ chờ đợi bạn. Thứ xồ ra có phải con quái đến từ trong giấc mộng của người yêu bạn, một mộng buồn của một mộng buồn, hoặc bạn có từng ngỡ ngàng khi lối đó là cõi Lâm Bô không của ai khác hơn là bổn nhân

Đừng mơ nữa. Cái đầu bé tí ti của cậu thì chứa được bao nhiêu người. Lời Hàn nói trôi tuột vào trong gió, cũng không rõ người kia có nghe thấy không… 



      Một tháng sau, Jo chở Hàn tới kỳ thi hát ở địa điểm cách tổ ấm của cả hai gần một tiếng lái xe, bất chấp Hàn vì lý do nào đó cứ tìm đủ mọi cách để đuổi Jo về. Hàn biết Jo đêm qua lại mất giấc, trằn trọc trở mình. Còn chính Hàn thì lúc này đang bóp nát bao thuốc trong túi áo, chỉ đợi Jo đi khuất để lôi nó ra báo hại lá phổi của mình tiếp. Nhưng Jo ở lì lại, nhất quyết phải đợi người yêu thi xong thì mới chịu về.

Cuối cùng, Hàn thật sự phải ném bao thuốc vào thùng rác một cách không cam lòng dưới ánh nhìn chòng chọc của cặp mắt thâm quầng của Jo. Tưởng tượng, nếu không làm thế thì cái bọng mắt đen đó sẽ nổ tung luôn, và Hàn sẽ xót xa đến chừng nào. Jo nói: Nếu buồn mồm hay lo lắng quá thì để tớ hôn cậu nhé. Hàn cười, hất đầu với chàng điển trai đang lo cho cậu tới mức hoảng thiên hoảng địa, Nào đi.

Và họ ra cửa sau để hôn hít như thể trái đất đã tới hồi tận diệt chứ không phải sắp xảy ra một cuộc thi cam go quyết định Hàn có được nhận học bổng nữa hay không. Trong lúc môi lưỡi quấn quýnh dường như họ lại deja vu ra cảnh: cả hai đang ở bịnh viện Biên Hoà ấn nhau vào lưới mắt cá- ắt sẽ để lại những vết hằn trên da mà âu yếm, xung quanh cứ mơ hồ có giọng đọc thơ, xem chừng là bài Vô gia biệt của Đỗ Phủ. Người nào có thể tỉnh táo nhớ hết được bài thơ dài đến vậy.. Và ở chiều ngược lại, người có thể nghe rồi nhận ra bài thơ ấy vào lúc này..

Khung cảnh hoang vắng sau năm Thiên Bảo,

Ngôi nhà tranh cùng khu vườn chỉ thấy toàn cỏ dại.

Xóm ta có hơn trăm nóc nhà

Gặp phải thời loạn, chia nhau chạy các ngả tây đông.

Những ai còn sống thì cũng chẳng có tin tức gì,

Những người chết nay đã trở thành bùn đất.

Kẻ hèn này lấy cớ thua trận,

Quay trở về tìm quê cũ.

Cứ đi mãi mà chỉ thấy những con ngõ trống không,

Ánh mặt trời bàng bạc, gợi lên không khí thê lương.

Trước mặt chỉ thấy cáo hoang với mèo rừng

Chúng xù lông, gầm gừ về phía ta.

Bốn bề láng giềng đã chẳng còn ai,

Chỉ sót lại một hai bà goá phụ già cả.

Chim tìm chỗ ngủ còn biết quyến luyến cành cũ,

Sao ta dám chê bai, hãy cứ tạm nghỉ ngơi nơi nghèo khổ.

Mùa xuân, một mình vá cuốc cày bừa

Trời về chiều lại về tưới rau.

Quan huyện biết ta trở về,

Gọi đến, lệnh bắt đi tập trận.

Tuy rằng chỉ đi lao dịch ở huyện nhà,

Nhưng quay lại trong nhà, cũng chẳng có ai để từ biệt.

Đi gần cũng chỉ có một mình,

Mà đi xa thì lại càng mờ mịt.

Quê nhà đã bị giặc quét sạch

Xa hay gần đều như vậy cả thôi.

Đau xót thay mẹ già thường đau ốm

Chết năm năm rồi vẫn bị vứt bỏ bên rãnh nước.

Sinh ra ta mà chẳng được nhờ cậy,

Suốt đời cả hai đều chịu nỗi chua xót, đau thương.

Sống trên đời mà còn chẳng có nhà để từ biệt,

Lấy tư cách gì để làm chúng dân một nước.

bản dịch nghĩa thơ từ trang Thơ cổ

Không nhà. Không nhà. Là trạng thái gì đây? Hay chăng tất cả chúng ta từ nhà ra ngõ từ nhúm đất dưới chân tới lầy bùn bên bển từ trong tới ngoài lớp bê tông này đều điên hết cả với nhau ¿



      Những giấc mơ kỳ lạ vẫn quấn thân, các cặp mắt trong mơ ấy vẫn nhìn Jo như ngóng trông một người bạn cũ, còn Jo thì nhìn họ đầy ảo não như thể đó là những khối u cần được hẹn lịch cắt bỏ ngay buổi mai. Trang nhật ký viết nguệch ngoạc không đầu không cuối, bên khung cửa, ngọn gió vô tình kia lần giở…

…đến cả thói quen của chúng ta cũng giống nhau. chúng tôi thích cắn móng tay, cắn môi. em là định mệnh là máu sông của tôi, hay là ánh trăng dối lừa đây. tôi có cần quan tâm không? tôi hỏi ngược lại những vị thần lội vào giấc mơ để kéo tôi về nguồn cội của tôi lẫn họ. một mộng máu đào nào. họ muốn tôi về cùng họ chinh chiến. đám cháy dữ đang đuổi đến Thần Tộc. tôi hỏi ngược lại họ, Hàn không phải thần giống chúng ta sao? các người có sót sổ sách nào không? đến thần cũng có sai lầm và nhầm lẫn chứ? chưa từng cảm thấy quẫn trí bao giờ chăng

đêm qua vị thần tóc quăn có đôi mắt mơ màng, to và mất ngủ như gấu mèo, đôi môi mọng như quả anh đào đến tìm tôi trong mơ chỉ lắc đầu, thần ta vẫn nài nỉ. Jo, quay về đi, tôi, K., Thuận Anh, Vũ, Trí Huân và những người khác cần cậu. chúng ta đều là đồng-bạn của nhau, những vị thần thượng cổ hành hương bên nhau trong khoảng thời gian đã quá dài. trời đất này đổi thay không biết bao mùa trên đầu tôi / cậu / chúng ta, cậu nhớ xem, có ai cân đo đong đếm được nổi năm năm tháng tháng chúng ta bên nhau, các cuộc chiến mà ta kề vai sát cánh? làm sao ta có thể chấp nhận cảnh lạc bầy? mất nhau là điều không thể. nhất là trong thời khắc này đây khi hòa bình đã bị phá vỡ, một cuộc chiến bạo tàn vô nghĩa đang được dựng lên. nhưng đáng ra, Jo phải hỏi ngược lại vị thần mang cặp mắt gấu mèo mất ngủ kinh niên đó, rằng nơi không có Hàn sao các người dám gọi là nguồn cội của tôi?



      Vậy mà trong những ngày tháng vô phương cứu lấy một cơn mê ấy, người bật lên nức nở như sông trước lại là Hàn. như thể ma điên đang lẩn quẩn xung quanh cậu chứ không phải tôi. nếu được ước tôi Hàn một mực sợ Jo sa vào cảnh thương đau đó hơn cả nghĩ tới bản thân mình- thân xác này phù du thật nhưng Hàn không muốn người mình quan tâm một mai biến mất và bỏ quên cuộc đời có Hàn trong nó.

“Những, vị, thần, thượng, cổ? Họ, rốt cuộc, không thể…” / họ không thể / nấc / không giành / cậu / với tôi / sao / nấc / nếu được ước tôi mong chúng ta luôn hướng về nhau bất chấp vạn năm tinh tú có xé ngang từng phiến thiên thanh vời vợi. mong rằng đây chỉ là một thử thách lạ lùng đo độ sâu của tình ta

“Họ, họ phải đem Tú của tớ đi sao…” / họ không thể / đưa / tôi / theo / Tú / sao / nhưng cậu biết không ở một không gian khác nếu cậu rơi vào hiểm nguy tôi nhất định sẽ hy sinh tính mạng để đẩy cậu về thế giới này ngõ hầu cậu có thể thoát chết cho dù cái giá là xa nhau

Jo hôn cậu bằng tất cả sự tôn thờ của chàng, “Cậu có là mảnh trăng ảo ảnh đi nữa,” chàng đưa tay gạt nước mắt trên mặt Hàn, “Nhớ lại đi nào, cậu nhớ cái cú điện lúc 3 giờ sáng của cậu không? Nếu ký ức nào cũng là những dấu lệ rơi thì tôi chọn nó là dấu lệ diệu kỳ chói sáng hằng hằng của tôi đấy. Nó giống như thế…”

Hai tay chàng nâng mặt Hàn lên, giữ cho cậu nhìn thẳng vào mắt mình, “Tôi vẫn nhận điện của cậu lúc 3 giờ sáng khi tôi đang rất ngái ngủ nhưng tôi biết lý do là cậu chỉ muốn nghe giọng tôi thôi…”

“Tôi biết nhiều khi cậu chỉ muốn chạy trốn khỏi tôi thôi… Không, không phải, chúng ta chỉ muốn được khâu lại với nhau chứ…” Lúc này, Jo cũng không kiềm được nước mắt của chính chàng đang chảy xuống khuôn mặt người tình.

“Hứa với tôi nhé, dù bất kể là phiên bản tương lai nào, chỉ cần còn một tia hy vọng…” Jo cắn khẽ vào má, mũi, tai, môi… khắp nơi trên mặt Hàn mặc cho cậu đang rũ rượi nước mắt, “Chỉ cần 0,000000000000000000000000000000…00001 của một tia thôi cũng được…”


hãy tìm tôi… hãy tìm tôi… hãy tìm tôi… hãy đưa tôi trở về bên cậu…


Đêm ấy, Hàn huýt sáo đưa chàng nhập mộng. Hàn vốn đã huýt sáo rất hay và cảm xúc, nay lại càng thêm thăng hoa. Có điệu huýt này dẫn lối thì mộng mị nào cũng không thể tước hết đi mọi khí giới của Jo.  

Ngủ đi, Hàn huýt, ngủ đi, người đẹp mê ngủ của tớ.

Tớ phải giỏi đến nhường nào mới được gặp cậu, à không tớ không được nói thế, cậu sẽ giận, cậu luôn không thích cái cách tớ mắng và đọa đày bản thân tớ. Cái duyên cái số của tớ ấy, tớ cầu cho nó thật tốt, thật tốt. Liệu cái ngày lạc mất nhau đến, tớ có còn gom đủ dũng khí để truyền tín hiệu tới cậu không? 

Tớ sẽ làm những điều khiến cậu tự hào nhé, tớ sẽ không chê trách bản thân mình nữa, tớ sẽ khen ngợi bản thân mình mỗi lúc. Ngay bây giờ tớ đã muốn tự khen mình vì quay lại được trong điện thoại biết bao cảnh cậu ăn, cậu khóc, cậu cười, cậu nhảy, cậu sống động… để lưu trữ vào ngăn tủ ký ức của tớ cho đến cuối cùng. Nếu như có một cái gọi là cuối-cùng.


Đêm có tiếng sáo dẫn lối ấy, Jo gặp vị thần đẹp như một con cáo tuyết.

Tôi là Thuận Anh, cậu có đang ôm ấp bóng tối của mình không?

Bóng tối của tôi?

Đúng. Bóng tối của cậu.


Bóng tôi của tôi ư.

Hàn ơi, cậu biết chứ, mọi chuyện đơn giản lắm, giống như cách cậu không giỏi xin lỗi thì tôi sẽ là người xin lỗi. 

Cậu biết chứ, bóng tối của tôi là tôi không muốn buông tay cậu.




      Hoàng hôn năm tháng nào không rõ, Jo và Hàn đi dạo bộ dưới hàng cây xanh.

“Cậu phủi áo tớ là có ý gì hả?”

“Chẳng có ý gì.”

“Cậu trêu tức tớ đó hả?”

“Đúng rồi, ha ha ha!”

“…”

“…”

“Này hoàng tử bé nắm tay tớ đi, tớ sắp khóc rồi, nói câu gì cho tớ cười đi.” Tớ sắp khóc rồi… đang không ngăn được nước mắt đây…

tôi yêu cậu

đừng lìa tôi


Đi dạo bộ dưới hàng cây xanh, hai người họ tay trong tay, đi mãi.


Vậy điều tệ nhất trong tình yêu theo cậu là gì?

Tôi chỉ duy nhất sợ chúng mình không đi được hết những ngày đắm say mà thôi.




Mà thần, kiểu gì cũng có sai lầm và nhầm lẫn chứ?

Ở trong cõi mộng nguyên sơ huyền ảo ấy..






epilogue

Hàn chỉ không biết mình đã ngủ bao lâu khi tỉnh dậy giữa hội trường thi. Cậu nửa tỉnh nửa mê, không cảm giác được Jo nơi nào. Trong buổi chiều này, vô-xứ-khả-tầm. Bên cạnh cậu là lũ bạn cứt ồn ào cũng đang chờ tới lượt trả bài. Mở tay ra là phiếu thi của mình, đằng sau là một đoạn lời bài Tình ca hồng đã được ai đó chép vào cho Hàn…

Người cùng mây nước câu thì thào ngàn lời yêu dấu

Tình còn e ấp trên môi cười mà hồn như của nhau lâu rồi

Tưởng chừng như đã trao trọn đời cùng người dấu yêu




*・゜゚・*:.。..。.:*・'(*゚▽゚*)'・*:.。. .。.:*・゜゚・*


Previous
Previous

Rêu phong màu hồng

Next
Next

Chiếc hộp Pandora