Chiếc hộp Pandora

R. 


“Con người là một sinh vật buồn cười. Khi ngắm nhìn người với người lướt qua nhau trong đời, rất dễ có cảm tình và thấy một ai đó sống thật hay, vẻ ngoài thật đẹp, trông thật khí chất, thật có duyên, thật đáng ngưỡng mộ. Nhưng tiếp xúc rồi, ai cũng như ai đều là một chiếc hộp Pandora, những điều không ổn chảy ra mãi không hết, muốn đóng lại hộp cũng không xong. Chúng ta chạm vào phần đẹp đẽ của nhau rồi một giây sau liền vui vẻ nhấn chìm và bị nhấn chìm vào những hố đen không đáy của việc sống.”


Tựa như em. Trong một buổi chiều tà, ngồi hút điếu thuốc bên hồ nước phẳng lặng. Ánh mặt trời đang lặn dần tô vẽ thêm một lớp màu trên khuôn mặt vốn đã được trang điểm kỹ lưỡng, thời gian trôi đi đong đếm được bằng sắc độ, tựa như vì thế cũng đong đếm được cả sự u buồn trong từng lần nhả khói. Em suy nghĩ gì vào lúc đó, chỉ mình em biết. Ánh mắt em phản chiếu cái gì, chỉ mình tôi chứng kiến. Nhưng vào thời điểm để chúng ta có thể quen biết nhau đủ lâu cho tôi hỏi những câu hỏi riêng tư và đầy chân thành, cho em có thể thật lòng giãi bày và cởi bỏ đi những suy tính phấn son đẹp đẽ; buổi chiều ấy đã trôi đi quá xa và điếu thuốc ấy đã chỉ còn là biểu tượng, và em cũng đã không còn nhớ mình nghĩ gì nữa. Em có thể lặp lại khung cảnh ấy thêm cả trăm lần y hệt cho tôi chứng kiến, nhưng em không phải là cô gái tôi đã thấy và yêu ở cái nhìn đầu tiên. Sẽ mãi không thể là. Nhưng tôi vẫn cố chấp theo đuổi còn em vụng về tái tạo một điều mình chưa từng nhớ. 


Tựa như em. Trong ngày bão đổ bộ, chúng ta cùng trú bão trong toà nhà thương mại tràn ngập bất an và những tin tức chập chờn và những lời bàn tán xì xào và lời cầu nguyện của người theo đạo và kẻ vô thần như một. Chúng ta cùng nhau tạo những cái bóng bay nhảy trên tường và cười khúc khích trong những câu chuyện kể vô thưởng vô phạt để che giấu đi nỗi sợ hãi về một đêm không ngủ. Trong không gian nhân tạo bị đóng kín bởi áp lực thiên tai, chúng ta đứng ở lằn ranh và giữ nhau cân bằng bởi sự gắn kết tạm bợ và những chiếc mặt nạ làm người vội vàng đắp lên. Đã yêu nhau trong một đêm một ngày một giờ một phút một giây và rồi biển người ùa ra ngoài khi trời đã tạnh đã kết thúc màn kịch và xoá đi toàn bộ những rung động như những cái bóng biến mất. Em không dừng lại mà tôi cũng thế. Chiếc mặt nạ quá mỏng, chúng rơi xuống cùng những hạt mưa cuối cùng và vỡ vụn khi chạm vào mặt đất dưới chân. 

Tựa như em. Khi chân trần đứng dưới dòng suối và nở nụ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời hiếm hoi vào mùa thu đang trở lạnh, trở thành một hình ảnh lãng mạn nhất trong cả chuyến đi du ngoạn của những kẻ nhất thời tìm thấy nhau trên mạng xã hội. Không có quá khứ không có tương lai không có cả một cuộc đời bị vướng bận; chỉ có sự đồng lòng chạy về cùng một đích đến và sự tin tưởng mù quáng về những kỹ năng sống còn khi chạy xe đường dài. Chỉ có những lời trò chuyện như có như không trong tiếng gió bị xé; như thể bằng việc xé gió ấy những kẻ lữ hành có thể xuyên vào một hiện thực đáng mong ước hơn cái hiện tại đang diễn ra, bất kể là của từng cá nhân hay của cả loài người. Trong chuyến đi này chúng ta sẽ cảm thấy mình là tri kỷ của đối phương và mạng xã hội thật quá thần kỳ khi dẫn ta đến được với nhau. Để rồi dòng suối biến mất mặt trời không còn gió cũng ngừng lại; chúng ta sẽ đứng đối diện nhau trong bốn bức tường của một căn hộ chung cư cao tầng và hoàn toàn không đếm nổi đủ những điểm giống nhau cho hết một bàn tay. Tôi sẽ xuống nhà để hóng gió và không bao giờ trở lại. Em sẽ ở lại trên tầng và tự hỏi đời người có mấy lần là một chuyến đi bất cần như năm đó. 


Tựa như tôi. Trong đống đổ nát của việc làm người, những ánh sáng của tồn tại đẹp đẽ tựa như lời cầu nguyện hóa thành thực thể và chỉ cần chạm được vào chúng, mọi tội lỗi đều sẽ được gột rửa và mọi vết thương đều sẽ được chữa lành. Trong bóng tối của những suy nghĩ, những sợi tơ vàng về buông bỏ như dẫn đường cho kẻ lạc lối đi đến nơi chứa đựng câu trả lời cho cả một đời. Có đôi khi người ta nói, từ bỏ càng nhiều đường đến Niết Bàn càng nhanh. Có đôi khi người ta nói, cuộc đời đáng sống chính là ở trăm triệu những thứ nhỏ bé dù là ký ức hay đồ vật kỷ niệm. Có đôi khi người ta nói, cá vàng rồi thì vẫn cứ sống đấy thôi dù trí nhớ ngắn đến thế. Có đôi khi người ta nói, sống là để trải nghiệm cái-tôi nhân tạo. Có đôi khi người ta lại nói, sống là để tìm ra cách hủy diệt cái-tôi nhân tạo. 


Tựa như tôi. Có thể mỉm cười một cách hoàn mỹ và đóng vai một kẻ dịu dàng hoàn hảo. Tại bất kỳ thời điểm nào tôi cũng có thể lựa chọn là một người hiểu chuyện, một đứa con ngoan, một người bạn tri kỷ, một đồng nghiệp thông thái, một người tình sâu sắc. Nhưng trăm ngày đổ thành một, không đêm nào tôi không thấy cái bóng của mình mệt rũ rủ xuống dưới ánh đèn vàng, và trong sự tĩnh lặng của việc ở một mình sẽ vang lên những tiếng thở dài xấu xí vì đã nỗ lực quá nhiều và nhường nhịn quá nhiều và từ bỏ quá nhiều. Nếu mỗi con người chúng ta đều là tổ hợp của tất cả những gì đã trải qua trong một đời; những nét họa nào sẽ chiếm đa số - sự thật lòng của chính chúng ta hay những lựa chọn giả dối ở từng tương tác ngoài đời và suy nghĩ trong tâm khảm? Hẳn nhiên là vì tôi yêu em nên tôi lựa chọn mình phải là người tốt. Nhưng bóng đêm phủ xuống, cái-tôi không được lựa chọn có phải cái-tôi đáng bị tử hình?


Tựa như chúng ta. Nét mặt vỡ đổ trong một bài hát dài chưa đến bốn phút, ca từ kéo theo tất cả những mất mát từng có trong một đời người còn chưa được ba mươi năm. Chúng ta yêu nhau vì một cái vén tóc, vì một bước chân chậm lại, vì một ánh mắt sâu xa hơn một giây, vì lời bài hát chỉ nên nghe trên đài cassette cũ, vì cái chạm tay mang theo hơi ấm, vì mùi nước hoa có chứa ký ức, vì một dáng đứng lẫn vào thân ảnh của một người khác đã mất đi từ rất lâu rồi. Chúng ta yêu nhau trong cơn nửa tỉnh nửa mê và khi choàng tỉnh cùng cơn váng đầu, chúng ta đổ lỗi cho tuổi trẻ không hiểu chuyện và tuổi trưởng thành quá nhiều trách nhiệm. Nhưng những căn nguyên đã bị chôn vùi thật sâu dưới những lớp bụi thường nhật và chúng ta không có cách nào tìm thấy chính xác điều mình tìm kiếm. Cho dù có cố thọc vào thì sự mục nát của ký ức cũng khiến chúng ta vội vàng rút tay lại và tự hỏi tất cả sự lãng mạn của một nỗi buồn thanh xuân có đáng cho cảm giác nhớp nhúa này trên bàn tay. Có lẽ không. Có lẽ chẳng bao giờ, dù ở bất cứ thời điểm nào và điều kiện nào. 


Cánh bướm đập nhẹ có thể thay đổi cả một tầng sinh thái. Chiếc hộp Pandora phát tán bất hạnh phủ lên toàn bộ nhân loại. Ai đó nhắc về quả táo và rắn độc, lại nói về giấc mộng Trang Chu. Loài người không ngừng đổ vấy hiện tại cho quá khứ, hiện thực cho mộng ảo, nhân hoạ cho thiên tai. Em không ngừng đổ vấy cho thời điểm không đúng. Tôi không ngừng đổ vấy cho tình yêu đã lụi tàn. 


Chúng ta không ngừng đổ vấy cho giấc mộng đã tan, là hành động không thể vãn hồi, là tương lai không có hy vọng, là tuổi trẻ không hiểu chuyện, là tuổi trưởng thành chai sạn. 


Là câu chuyện thần thoại, ngàn lần không thể sửa, vạn lần không thể biến, vĩnh viễn không có cách nào khác. 


/.


Previous
Previous

As the bruises turn to yellow