Những tầng lầu của Tháp Mơ hay ghi chép mười sáu năm qua mỗi khi tỉnh giấc (3)
Lưu Tử
[Phần III]
Giấc mộng tầng thứ năm. (Tôi đã viết vạn dòng không đổi khác)
-cầu thang vạn dòng một-
Lời thừa,
Những khi tôi nghĩ rằng có thể nói ra, giãi bày,
Tôi luôn mắng chửi tôi, để tôi im lặng.
Thật kỳ lạ, im lặng lại không phải là quên lãng.
Tôi đã, trong nhiều khoảnh khắc cuộc đời mình, im lặng trước một điều vô vọng như vậy.
Cái cây ấy không phải là giống nở hoa.
Nếu muốn thấy hoa từ đó, hẳn đã là kẻ điên rồ. Nếu tưới nước mắt mình cho nó, đặng chờ ngày khai hoa kết quả, thì đáp lại chỉ là một sự im lặng mà thôi.
Nhưng vì vẫn được tưới tẩm, nó xanh. Mãi xanh như vậy, đến cuối đời chăng?
-cầu thang vạn dòng hai-
.
/
Thiên thu xanh, một màu ve chai sẫm, và từng sợi tóc như đáp lại thời gian, rụng rơi, phai bạc
Ta sẽ chôn mình, trong dòng chảy ấy, tất thảy những gì ta nghĩ, là mình
Là chân, tay, mặt mũi.
Hay những chấp niệm, oán than.
Không kịp nữa, những ngày ta sẽ sống, đã qua rồi, tất cả những ngày xanh
Thiên thu xanh, một ảnh hình thơ dại
Thảng hoặc, mờ nhoà, sau tay áo trắng
Đừng khóc nữa, trong những giấc chiêm bao tôi, đừng khóc, làm sao để cứu cậu?
Còn hay mất, tôi cũng không được phép biết. Vậy mà ảnh hình ấy vẫn đứng trong giấc mơ tôi, xuyên qua tất cả ồn ào náo nhiệt của cuộc đời thường nhật, đến với tôi khi tôi không cảnh giác: trong giấc mơ mình. Phải, mười sáu năm qua, bằng cách nào đó trong khi vẫn bặt vô âm tín, cậu đã luôn luôn khóc trong giấc mơ tôi, đằng sau một đàn chim nhạn bay ra từ một bức tranh cổ, áo cậu luôn luôn hóa thành sương khói, và biến mất, và tôi tiếp tục tìm kiếm ngay cả khi đã tỉnh giấc.
Nếu cậu có người trong lòng, không phải tôi, chắc tôi cũng muốn gặp họ. Tôi cũng muốn nhìn thấy cậu được hạnh phúc, dù ở đâu, với bất kỳ ai. Tôi có thể chấp nhận mình không là ai cả trong cuộc đời cậu. Điều duy nhất khiến tôi buồn đau là cậu không hạnh phúc. Cậu là bảo châu trong thế giới tôi.
-cầu thang vạn dòng ba-
.
/
Tôi lại mơ thấy Nguyên Thảo, có giọng nói của Khiết Vy, khi tôi gọi điện cho em, em chỉ "ừm", em "ừm" với mọi lời rủ rê, mọi đề nghị. Tôi mơ thấy cái chết của một cô gái hoang dại như mèo, được mọi người yêu quý đến nỗi xác bọc trong một hòm lớn đầy hoa tươi và cá mèo rồi khuân lên đỉnh đồi đầy sương và bụi rậm, để ở đấy, khi đêm xuống, linh hồn cô gái nay trở thành một con mèo hoang, có cái mà ăn và đùa chơi.
Nhưng cái chết, nó sẽ chia lìa chúng ta mãi mãi, cũng như thời gian, con đường Nguyên Tri Phương có lớp học vẽ đó, đã trôi qua mười năm, cái quán kem Bạch Đằng dở ẹc đó, cái quán cà phê Vừng đó (liệu có còn không?) cũng đã trôi qua ngần ấy thời gian, và sẽ bao nhiêu thời gian nữa. Thời gian sẽ chia cắt chúng ta, không còn lại chút gì.
Cho đến khi không còn ký ức nào về nhau, cho đến khi nhạt nhẽo, cạn trơ, già úa, cho đến chết.
Lạ thật, có khi nào người ta nghĩ, lạ thật, thế mà có thời, mình yêu người đó như một cơn bỏng rát, như một cơn say, như một kẻ nghiện. Và rồi, cũng chẳng sao.
Nhưng khi chúng ta nhớ lại, chúng ta nhận ra thời gian đã lướt đi như một mũi tên vội vã, qua chúng ta, qua cuộc đời khốn khổ u mê và rất mực vô nghĩa này, và chúng ta trở nên những kẻ tàn phế linh hồn, những kẻ thờ ơ thường nhật, và chúng ta già, như những quả cà, haha.
Và chúng ta, thế đấy, sẽ chết, trong cô đơn, dù khi trước đó, hay mãi về sau.
Cái chết, thời gian, sự trơ cạn của cuộc đời, những khái niệm đầy tính lý thuyết của cách để thoát game, ôi chao, nhưng đằng sau cuộc đời xi măng này phải có một khu vườn bí mật chứ? Chúng ta sẽ luôn tự hỏi câu hỏi này, có cái gì đó phía sau nó nữa không, có cái gì được hứa hẹn ngày mai không? Liệu có một thiên đàng sẽ được tìm thấy lại, một vườn cây trái lúc lỉu quả chín với sắc đẹp, thơ trẻ, và yêu đương, những ước vọng được đền đáp, những dòng suối đổ như những dòng sáng vàng ròng xuống hồ ao đầy nước quả, những bài thơ ngân nga, ánh nắng nhảy múa trên những cánh hoa và trong mắt người yêu xinh đẹp như khi mười sáu?
Không, hứa hẹn của ngày mai là vỡ mộng, là tuổi già, là thất bại, là cái chết, là địa ngục. Là sự cô đơn trống vắng, là lãng quên.
Nỗi buồn em, tôi đã giữ. Một ngày nào khác không bao giờ còn nữa. Sao tôi không thể nói lời chia biệt vĩnh viễn cùng em. Giờ đây chỉ còn thinh lặng, với một cái nhếch mép chua xót.
Vì em đã muốn cho đến kỳ cùng. Tôi cần quên em cho đến kỳ cùng. Cho đến kỳ cùng ứa lệ. Cho đến mãi mãi về sau.
Người mà tôi đã yêu, chẳng có một khái niệm nào về những cơn mơ buồn kinh khiếp mà tôi phải mơ hằng đêm, khi tôi buộc phải quên đi.
Vẫn hay rằng tôi sẽ không có em trong đời. Giai nhân, liệu tôi sẽ mãi không có em chăng? Linh hồn yêu dấu, tôi làm sao hiểu được điều gì khiến em trở đi trở lại trong những giấc mộng u uất của tôi, mà một sớm mai nào thảng hoặc, em khiến tôi quên đi thực tại này.
Liệu tôi có bao giờ gặp em.
Trong mộng, ôi những cơn mộng, ngoại trừ trong mộng ra, liệu tôi có bao giờ gặp em chăng? Lời em như nước, vẻ đẹp như mây, nụ cười sương khói, em đến từ đâu, em sẽ quẩn quanh tôi mãi mãi?
Sau rồi tàn tạ thanh xuân.
Nhưng vì tôi vẫn đi mãi không dừng, một ngày nào khác, một cuộc đời khác, một giấc mộng khác, tôi rồi sẽ tìm thấy lại em.
Vì cuộc đời này cũng như cơn mộng ngắn ngủi thôi.
-cầu thang vạn dòng bốn-
.
/
Trong tất cả mọi điều, còn điều này sót lại: Vẻ đẹp bi ai mà tráng lệ. Dòng nước vàng ròng tuôn đổ như ánh sáng khắp muôn nơi. Tình yêu ân sủng của tôi.
Tôi không còn gì khác.
Như một điệu nhảy hoa lệ điên rồ, vẻ phù phiếm bất chấp thời gian. Rồi sẽ ra sao là câu hỏi không ai còn quan tâm nữa.
Để làm gì, rồi sẽ ra sao, làm được gì.
Vâng, không.
Vẫn như thế. Như dòng nước lớn, chảy trôi, tuôn đổ, như hoa nở rồi tàn mà không kết quả, như thiêu thân bị dẫn dụ bởi nguồn sáng hiểm nguy không từ thân xác.
Tình yêu rạng rỡ, cháy sáng, chảy tràn, điềm nhiên ứa lệ, ngọn nguồn tuyệt đích không chất vấn, không mưu cầu, vả trong cái vẻ vô vọng ấy là điều hoàn hảo trên hết thảy.
Tôi chẳng còn gì.
Để gặp lại? Để ước nguyện? Để sống lại như trong thiên đàng buổi xưa miên viễn, không mất mát, không đau đớn muộn phiền, không gánh vác điều gì? Ôi, nào phải.
Vậy có vô ích, có hoài phí không? Có ngu xuẩn không? Có vô nghĩa lý không?
Trái tim tôi rạng ngời nỗi úa tàn băng hoại ấy, khao khát không bao giờ thực thi được ấy, những viễn vông thừa mứa ấy, không có gì nữa.
Rồi sẽ tan phai hết trong thời này.
Rồi sẽ chết, thân xác tôi, linh hồn tôi, mọi thứ thuộc về tôi. Một ngày nào đó, nhưng điều nào đã luôn tiếp diễn từ xa xưa, vẫn sẽ như thế mãi mãi, sau khi kết thúc sự sống tôi, nó rải vụn tản mát như tro trong gió.
Trở nên vẻ đẹp đớn đau mà trong phút giây hóa nên vĩnh cửu.
-cầu thang vạn dòng năm-
.
/
Đã mười năm rồi, mười năm trôi nhanh như chớp mắt. Tôi vừa trải qua mùa sinh nhật hai mươi sáu nhạt nhẽo vô cùng của mình, với những thinh lặng và kiệt quệ mãi mãi.
Mười sáu tuổi, thiếu niên ngơ ngác u sầu. Chúng tôi đã từng thổn thức hoài trong những góc tối. Nhưng giờ đây, trên những ngọn đồi roi vọt, chúng tôi chỉ cười và thinh lặng, nụ cười như sương khói, nụ cười như cây khô, nhục nhằn hằn vết, những cặp gien vẫn sao chép và nhân lỗi hệ thống, rồi chúng sẽ hư hỏng dần dần, lão hóa vẫn diễn ra hằng giờ. Trên đời này, mọi sự từ toàn hảo đi đến hỗn mang.
Nhưng tôi đã quanh quẩn ở đây bao lâu rồi kia chứ? Chúng ta thảy đều như vậy. Già đi, rồi chết, để lại sinh ra trong khốn khổ vây quanh.
Đôi khi, tôi nhớ cậu trong một trạng thái kỳ lạ. Mọi thứ đã vô vọng rồi, như một sự thực hiển nhiên. Tôi như nhớ một người chết. Khi ta nhớ một người chết, cảm giác thật cô độc, vì ta chỉ nhớ một bóng ma quá khứ, vô ích, vô nghĩa, hoài phí, chẳng để làm gì, chẳng chút tương lai, không một hy vọng. Nhưng ta không dừng được sự vô nghĩa ấy, chúng như sương giăng, cứ ngập ngụa tràn đầy, rồi sẽ rút đi, rồi sẽ trở lại.
Điều đó cũng chẳng còn sai đúng nữa, phải không?
Đôi khi, sau mọi thứ, tôi vẫn cảm thấy đứa trẻ đó ở trong mình, buồn tủi một cách thơ ngây, mặc lòng tôi ruồng rẫy. Cậu là một vết thương của tôi. Tôi nghe nó nhức nhối khi thời tiết trong tôi chuyển mùa. Hình ảnh của cậu nhòa nhạt đi, rồi lại sâu đậm thêm. Có nhiều điều tôi không hiểu trên đời này. Hầu hết đều liên quan đến cậu.
Sau cùng, tôi có khác gì năm đó cho mấy. Tôi vẫn ở đây. Tôi vẫn hoài nhớ bóng ma muôn đời không đổi khác nữa. Tôi chịu những vết thương, buồn đau, tuyệt vọng, nhạt nhòa. Như lưu đầy địa ngục tự thân. Như muôn đời không được rọi sáng. Trong những đầm lầy ảo ảnh, ôm lấy bóng trăng mà chết. Để tiếng người đời cười chê còn khanh khách vọng suốt miên trường.
-cầu thang vạn dòng sáu-
.
/
Những làn khí thở trong nhau, nương dựa vào ảnh hình mê mại của những giấc mơ xa vắng thuở nọ. Chẳng điều gì là thực. Tôi đã thử và hiểu, tôi đã kinh nghiệm nó. Trong dòng đời này, tôi đi như làn khí mông lung.
Vũng lầy: và rồi vũng lầy thường nhật đã khiến tôi tiếc nhớ thứ thiên đàng ảo tượng tôi nghĩ rằng từng ở đây. Nhưng thiên đàng không mở cho tôi, thiên đàng chỉ thị hiện với người đã minh định mọi điều. Còn tôi, tôi là kẻ muốn được nhắm mắt thưởng ngoạn mọi đau đớn nhân gian, mù câm điếc với bao nhiêu thiên thai khải thị. Bởi vì trong thiên thai, tôi tưởng không còn nỗi đau, cũng chẳng còn em.
Đóa hoa của tôi đã từng khóc suốt, có lẽ bây giờ vẫn còn chảy máu đầm đìa bên trong những lớp vỏ giá băng cằn cỗi. Đóa hoa bệnh hoạn tú lệ ấy, không bao giờ biết tôi đã thương nhớ em đến mực nào. Nhưng tôi không màng. Không sao.
Tôi vẫn nghe thấy tiếng khóc tủi hờn của em.
Chẳng phải hay sao:
Sáng suốt và minh định, tôi sẽ tiến lên như mũi lao. Tôi sẽ chống đỡ định phận mình với một thái độ can trường hơn cả. Sáng suốt soi tỏ, rõ ràng, điềm nhiên trong cuộc đời bất trắc này. Vâng, vâng.
Không, tôi chưa từng. yêu em.
Tất cả chỉ là những khái niệm mù mờ hỗn độn của chúng ta, cũng chẳng nghĩa lý gì, bởi vì khái niệm không bao giờ giải quyết được sự thực tối hậu vô ngôn, chân lý không lời. Bởi lời mà chúng ta đã nói cùng nhau, chỉ có trong hư tưởng. Một tiếng sóng ư, không, nghe như những tiếng rì rào của rừng, nghe như những tiếng lanh lảnh trong âm u cô tịch dầu ban trưa nơi thung sâu, non đỉnh.
Người ơi, tôi phải gọi người bằng cái tên nào, khi người không hề còn sót lại danh tính, mà tôi cũng chẳng bao giờ đủ để định danh người. Tôi sẽ không gọi nữa, cái tên, cũng chỉ là một cái tên khái niệm thôi.
Tên người, tên em, tên cậu. Vâng. Tôi không gọi lên cái tên mà người chối bỏ ấy. Tôi cũng không thông báo rằng tôi yêu, hay là không yêu, còn, hay đã hết rồi.
Dòng suối lơ lửng trong thung xanh, và ngơ ngác một con nai giẫm cỏ, những cánh bướm thoắt ẩn hiện sau một vùng hoa dại không tên, và khí lạnh, và đất, hồ và trời xanh cao trong vắt, và những dòng nắng đổ rạng rỡ xóa bỏ vết dấu đêm đen. Sự sống, sự thảnh thơi của thiên nhiên, sự khổ đau im tiếng của những cuộc sống.
Tôi vẫn nhìn thấy em trong mọi điều. Tôi vẫn ngăn chặn tất thảy nỗi khổ đau nhuốm màu dơ bẩn ấy. Còn em, dù em đã chết, tôi cũng không hay.
Như một thiền sư thanh tịnh?
Tấm lòng bồ tát nào rồi khai mở, và khi tôi thấu thị, em cũng như mọi cánh rừng, mọi con sông, mọi kẻ trên đời, mọi giống loài, mọi hoa quả, vâng, này đấy là tấm lòng. Là tình yêu. Yêu em như biển, yêu hết mọi điều.
Vì em và tôi và tất cả và tất cả là thiên đàng muôn một chưa từng tách xa, dầu em đã chết, cuộc sống em không bao giờ chấm dứt.
Chỉ có tình yêu mới cứu rỗi chúng ta, chỉ có lòng thương cảm vô bờ mới là điều em nên tin tưởng. Cuối cùng ở tôi, hai bàn tay trống rỗng và nước tuôn đổ qua chúng, chưa từng giữ lại điều gì.
Tôi đã khóc cả trăm nghìn kiếp trước, em đã đổ máu xương mình vạn vạn năm, tất cả chúng ta đều không ngừng lưu chuyển, không ngừng đau khổ, tất cả, tất cả mọi sinh kiếp trên đời. Và ta sẽ mãi mãi quên bỏ nhau, dối gạt nhau, đuổi bắt nhau, khè nhau như loài mèo, hờn nhau như loài người, than trách, bỏ cuộc, đền tội cho nhau.
Tôi sẽ nâng em dậy, tôi sẽ nâng mình, và chúng mình sẽ không bao giờ khốn khổ nữa, bằng cách gỡ hết những mạng bọc hư huyễn dối gạt của nhị nguyên, tôi sẽ thẩm thấu vào trong mình và mở đôi ngươi sáng tỏ vẫn luôn ở đấy của mình, tôi sẽ vì vạn triệu năm sầu khổ của tất cả chúng ta mà lao vào con đường tịch mịch.
Vì tôi muốn yêu em, như muốn yêu tôi, vì tôi muốn yêu toàn thể sinh kiếp khốn cùng đầy u nhược trên đời này, vì tôi muốn sống lại thiên đàng không đổi khác. Thiên đàng trước mắt. Tôi sẽ trải trăm vạn cơn ác mộng huyễn mê nữa, nhưng cứu cánh tối hậu là sự thực tinh khôi.
.
/
-cầu thang vạn dòng bảy-
Tôi đã viết vạn dòng không đổi khác
.
Nỗi băng hoại trong tôi là bởi một khao khát vô vọng. Tôi đã viết vạn dòng về điều ấy. Sao một người có thể viết nhiều như thế cho một người? Sao đau đớn không nguôi dù trải hàng mười sáu năm ròng rã?
.
Môi câm đi, tim thẹn những bi ai.
.
Có khi là người vẫn bão bùng, vì sao tôi cảm thấy? Cơn bão ấy không hề suy chuyển. Tôi chẳng cho người ấy được gì. Tôi luôn tưởng mình hiểu. Tôi có hiểu đâu.
.
Tôi đã viết vạn dòng không đổi khác
Mưa chưa qua, sóng cuộn vẫn chưa yên
Mà sự thực: ngoài kia khung cửa sáng
Bến hồn tôi giông bão nổi muôn niên
Sao tôi mãi nghĩ rằng mình có lỗi?
Tôi quỳ đây, người chẳng thứ cho chăng
Người trừng phạt bằng bặt vô âm tín
Tội của tôi hết kiếp trả ăn năn
Ta vướng nợ gì nhau có phải không?
Sao tôi khổ chẳng mực nào tả xiết
Tim đeo đá hay chì, sao hối tiếc
Vì thiên thu không bóng cũ đi về?
Người nói đi: không kiếp này tôi phải
Chết trong khi mắt mở lệ tuôn trào
Thôi, tôi hiểu,
Phận tôi là chấp nhận
Chẳng vì ai, mãi mãi, chỉ tại mình
Tôi kính người trước cả khi yêu.
Nên người muốn không bao giờ, tôi cũng
Đón -sự-không- từ phía người mà
Như một kẻ hoá thành cây rụng lá
Thành núi sông, hòn vọng, thuở xưa xa
Không mong đợi vì chưng không kết quả
Trầm ngâm trên đỉnh ngọn vết huy tà
Như một kẻ đợi người đi viễn xứ
Mà chẳng hay người mất xác khi mô
Sợ điều tiếng, trói mình trong thao thiết
Dệt tương tư, tháo sợi, dệt tương tư
Bao nhiêu tuổi, tôi không còn nhớ rõ,
Miền thơ ngây xa tắp khói mờ sương
Hỏi bao năm ghì siết nỗi nhớ thương
Tự thẹn hổ, ôm tơ đời sâu bọ
Tôi là kẻ mà nhẽ ra phải chết
Vào những năm mười sáu của cuộc đời
Vì quá hạn, bị đày trong cấm mộ
Ai bốc tôi, khỏi những ám thương người?
-cầu thang vạn dòng tám-
.
Bỗng dưng tình sáng rỡ tối hôm nay
Tôi không biết gì về cậu nữa. Tôi chỉ biết về mình. Tình yêu mà cậu đã cho tôi, và tình yêu tôi hằng dành riêng cậu, xoá mờ tất thảy mọi sự tầm thường và nhục nhã mà thế gian có thể mang lại cho tôi. Trước nó, mọi khổ đau thực sự vô nghĩa, nó là niềm đau vượt quá mọi niềm đau, sự mất mát vượt quá mọi mất mát, là đế vương của mọi thống khổ và khoái lạc trên đời, đồng thời tinh khiết khước từ mọi vấy nhơ. Tình yêu ấy, tôi có thể không nhận thức nó như một phần con người tôi, nhưng là lăng kính khiến tôi hiểu ra chính mình. Tôi không thể nói “đây là một phần của tôi”. Tôi xa lạ với khái niệm thế nào là “tôi”. Tôi càng không chắc chắn về mình bao nhiêu, tình cảm đó lại đoan chắc về tôi bấy nhiêu. Vì nó là cảm giác, không phải suy nghĩ. Tôi cảm thấy hai mắt mình bỏng rát, tim thật sự quặn thắt, và bụng râm ran nhói đau. Đấy đều là cơ thể tôi phải hồi với sự vô vọng. Giống như một lý do để tôi không trôi mất vào hư vô. Thứ tình cảm ấy gắn các chi phần của cái gọi là “tôi” xuyên qua năm tháng yêu cậu, mười sáu năm, thời gian có hạn, tôi cũng có hạn, được đánh dấu bằng lịch biểu, tuổi tác, và cả nếp nhăn. Tất cả những gì ở quá khứ đều vùn vụt lao xuống hố sâu của quên lãng mơ hồ, chỉ trừ khái niệm “cậu” là đứng im đó, luẩn quẩn, loay hoay, thổn thức đầy nỗi tủi buồn uất nghẹn.
Tôi quá cảm thông cậu. Quá muốn cậu được an vui. Chính vì lẽ đó mà tôi không bao giờ dám -đòi-cậu-cho-tôi. Dù có lẽ tôi đã từng khát đòi. Nhưng đó không phải là thứ quan trọng. Sự thực là gì? Cả hai điều đó phải chăng từng song song tồn tại. Một khát đòi khôn nguôi đồng thời hổ thẹn khôn xiết? Một thấu suốt tận tường những bước đường bất khả, một đau đáu với đứa trẻ từng mong mỏi được tôi chở che? Vì cậu đã tủi thẹn thân phận mình đến mức bày ra cho tôi thấy tất cả bất khả và tự trách nơi mình, đủ cho tôi không bao giờ dám oán thán cậu. Trong chuyện này, chúng ta thi nhau cảm thấy tội lỗi với người kia. Như một vết khắc. Cho dù cậu và tôi đi bất kỳ đâu, ở cùng bất kỳ ai, chúng ta vẫn thấy vết khắc ấy mưng lên và đau sốt mỗi khi có dịp. Chỉ có người kia mới hiểu được, chỉ có người kia mới bù khuyết được vết khắc ấy trong mình.
Không phải là cái đẹp, mà là sự đau khổ. Chính sự đau khổ nơi cậu khiến tôi không thể quên cậu, nhưng trên đời thiếu gì kẻ khốn khổ hơn tôi và cậu, chỉ có điều, nỗi khổ của cậu là thứ làm buốt rứt trái tim tôi. Có thể, ta thấy nhau đẹp, nhưng vượt quá đó là sự khổ đau mà người kia có thể cảm thấy. Sự ngục tù, nỗi băng hoại, những cơn tự trách tự bi, những khát đòi không bao giờ được đền đáp. Tôi không bao giờ hiểu lý do các sự lựa chọn trong đời cậu, tôi chỉ hiểu nỗi khổ của cậu mà thôi.
Hãy yên tâm, cậu đã từng buồn khổ và lo lắng vì nếu cậu bỏ chạy và im tiếng mãi mãi, tôi sẽ thôi không bao giờ yêu cậu nữa. Cậu đã tiên liệu một việc khả dĩ, nhưng vì cậu tiên liệu, nó không còn khả dĩ nữa. Tôi đã nhận lấy mọi ghen tuông và nhung nhớ của cậu đủ cho một đời, dù vĩnh viễn cậu quên tôi, khước từ tôi, xa lánh và huỷ hoại mọi điều để tôi có thể thực hiện tiên liệu ấy cho cậu, tôi đã không thể nữa rồi. Tôi xót thương cậu hơn chính bản thân mình. Cậu đã nói sẽ tin tôi. Vậy hãy tin. Và tôi, tôi chọn tin rằng cậu muốn tôi yêu cậu, dù cậu không bao giờ có thể cho tôi bất kỳ, ngay cả một dòng tin ngắn để biết liệu cậu còn hay mất. Dù cậu đã thuyết phục tôi đủ mọi đường rằng cậu không còn thấy thứ tình yêu ấy là cần thiết, hay cậu phiền mệt với nó, hay cậu sợ hãi nó, dù cậu đã nói nhiều hơn hai lần rằng hãy chấm dứt, từ bỏ, tuyệt diệt ảnh hình cậu trong tâm trí tôi đi, tôi đã không thể làm thế. Và trên hết, lựa chọn nào của tôi cũng là phần thắng của cậu. Và lựa chọn thế nào, cũng là do tự tôi. Cậu đã sắp bày một bàn cờ mà tôi đi nước nào cũng rơi vào chiếu bí. Tôi nhận chịu tất thảy. Để cứu lấy đứa trẻ đã khóc suốt ấy, bên trong cậu. Để cho dẫu cậu khinh miệt và trống rỗng thế nào với những buồn thương ấy, bàn tay từ tình yêu của tôi vẫn chở che chúng.
Suốt dặm đường dài. Suốt cuộc long đong.
Nếu cậu đã quên tôi, tôi rất mừng cho cậu. Nếu cậu vẫn nhớ tôi, tôi vẫn ở đây. Cậu không cần lên tiếng nữa. Cậu không cần đến gặp tôi hay trao tôi một đoá hoa nào nữa. Cậu không cần làm bất kỳ điều gì cho tôi nữa, dẫu chỉ một dòng thư. Tôi chỉ mong cậu được ủi an, tôi chỉ mong mọi sự tốt lành cho cậu. Nếu cậu không còn khóc nữa, tôi rất mừng. Nếu cậu vẫn khổ đau, tôi chịu cùng với cậu.
Xin được yêu cậu, suốt kiếp đời này.
[Phần IV]