Những tầng lầu của Tháp Mơ hay ghi chép mười sáu năm qua mỗi khi tỉnh giấc (2)

Lưu Tử

[Phần II]

Giấc mộng tầng thứ tư. (Về Người đã mất tích trong khi du hành hay Những Bài Thơ Văn Xuôi Không Có Thực)

 

.

Cánh cửa thứ nhứt

 

 

Tôi chẳng nhớ rõ năm đó là khi nào, có lẽ lúc ấy tôi vẫn còn trẻ, một đêm nọ, một giấc mộng đã đến với tôi. Có cặp hoàng tử song sinh ở một xứ sở xa lạ nọ, khi tuổi còn nhỏ tâm ý vô cùng tương thông và yêu mến nhau chẳng rời, lúc nào cũng thâm hiểu nhau mà không cần nói một lời. Song khi lớn lên một chút, người em vì kiếm thuật của anh nhỉnh hơn mình và với một chút hiểu nhầm mà hờn giận người anh, cho rằng anh không còn yêu mình như xưa, người anh vì bị em mình hờn giận, lại càng nhường nhịn, rất muốn giãi bày, nhưng không thể tìm ra cơ hội, người em vì được nhường, lại càng hổ thẹn và cho rằng anh mình khinh dễ mình, vì vậy mà dần xa cách nhau. Trong một lần tranh tài nhân dịp lễ thành niên, cả hai mang mặt nạ đầu bò đấu với nhau và vì không trông rõ được mặt nhau, người em đã để cơn giận chiếm lĩnh, làm người anh bị thương nặng. Người anh, sau khi bộc bạch mọi niềm thương mến với em mình và như để tỏ bày lòng mình, đã đi đến một vùng biển hoang vắng, từ bỏ mọi quyền thừa kế và sống một mình. Ở đây, thông qua liên hệ xuyên thời-không, người anh có một lời hẹn ước với một công chúa ở một hành tinh khác, nhưng muốn đến được đó, cần phải có sức mạnh pháp thuật của cặp hoàng tử, họ phải cùng thi triển một loại pháp thuật ở mức độ tâm thức tương thông, có nghĩa là họ thấu hiểu và yêu thương nhau vô điều kiện, nếu có uế nhiễm và hiểu nhầm trong lúc thực hiện nghi thức, một người sẽ lạc mất vào không-thời gian vô tận và không ai biết họ sẽ lạc đến đâu. Vì hối hận và vì lòng kính mến anh mình sau mọi hiểu nhầm được khôi phục, người em đã đi tìm anh mình và khi tìm ra anh, cậu tìm mọi cách để chữa thương, khi biết được chuyện của anh và người con gái phương xa nọ, cậu mong muốn cùng anh thi triển loại phép thuật nguy hiểm ấy. Song trong lúc chuyến du hành thực hiện, không rõ vì điều gì mà người em đã để lạc người anh. Giây phút đôi bàn tay của người anh biến mất, người em đã vô cùng hoang mang và đau khổ, bởi cậu hiểu rằng hơn cả cái chết, anh của cậu đang ở một thế giới nào đó mà cậu bất khả tri nhận và vĩnh viễn không thể tìm gặp lại. Rốt cuộc cậu đã đến nơi mà anh cậu muốn đến, nhưng hóa ra người con gái mà anh cậu yêu đã chết từ lâu, và người em song sinh của cô ấy đã kể lại câu chuyện này: Vì hệ thống cầm quyền muốn tước đoạt quyền lực từ cặp chị em song sinh ấy, bởi nếu họ cùng nhau cai trị với tâm ý tương thông, hội đồng sẽ không thể nào thao túng được họ cũng như và không thể thao túng thế giới ấy, nên hội đồng đã bịa ra một câu chuyện để bắt giam người chị gái và đưa người em gái lên ngôi. Trước ngày đó, người chị biết rằng kẻ ở ngôi cao mới gặp nguy hiểm, đã hoán đổi thân phận với em mình. Người em gái tưởng chị mình muốn giành những gì tốt đẹp cho bản thân nên trong ngục đã vô cùng oán hận, song chẳng bao lâu sau khi nghe tin chị mình sai phạm và bị xử trảm, cô mới hiểu chị mình đã tìm cách để bảo toàn mạng sống cho mình. Cô em sau một thời gian đã được thả tự do tuy bị biếm thành thứ dân. Chàng hoàng tử du hành cùng nỗi đau đớn mất anh trai đã gặp cô công chúa không ngai này, và họ không biết phải làm gì với nhau, vì những gì tốt đẹp nhất đã rời đi, và họ chưa bao giờ thôi thống hối.

 

Sau khi tỉnh giấc, tôi nhận ra mặt mình đã đầy nước, hóa ra tôi đã khóc nhiều như vậy. Và từ bấy đến nay nỗi trống rỗng sau giấc mơ đầy biểu tượng kia vẫn chiếm lĩnh tôi như khi tôi vừa thức giấc lúc đó. Có lẽ tôi thực sự sẽ không bao giờ đoàn tụ được với anh chị em song sinh của mình. Có lẽ vì tham lam, đố kỵ, tức giận, và mọi nhỏ nhen hung hiểm khác từ sâu trong tâm khảm mình, tôi đã lưu đày cả họ và mình ở những hành tinh xa lạ, trong những vũ trụ thất lạc miên viễn.

 

 

Cậu ở đâu rồi, bản thể khác của tôi?

Tại sao cậu bỏ mặc tôi chơ vơ trơ trọi chống đỡ cuộc đời này. Tiếng duduk vang vọng, êm đềm, thiết tha. Mùi hương của niềm tuyệt vọng. Và sực tỉnh cơn mê còn ướt mặt, hoá ra mình đâu chết trong một giấc mơ u buồn?

Tiếng duduk âm trầm như kết nên mộng giới này.

Tại sao tôi bỏ mặc cậu? 

Thi ca của tôi nói với tôi rằng, luôn luôn có một vẻ đẹp của sự tàn độc, của kẻ lạnh lùng. Tôi rất khốn khổ với những bệnh chứng tâm lý của mình. A, phải, đấy là bài ca tuyệt diệu của đời tôi, là một tiếng thét lanh lảnh vang động tâm thức. Sự sống mãnh liệt và lý tưởng như loài sư tử, dẫu trong nét van xin và quỵ luỵ, tôi vẫn cảm nghiệm được điều này từ mình. Tôi diễn một vở bi kịch (như vở bi kịch cuộc đời mẹ tôi, một vở kịch với nhiều lớp lang và ẩn dụ, một cuộc đời thảm não kinh điển và đầy tính tiểu thuyết) hoa mộng, rực rỡ, sắc sảo, với toàn bộ những cánh cửa mở toang của tâm hồn mình. Điều này, ngoài tôi chẳng ai thưởng thức được.

Nhưng rồi mọi khán giả đều rời mình mà đi, cậu, ngay cả cậu.

Những đoá hồng bằng lửa đỏ lụi tắt, bức màn nhung xanh rồi khép lại. Tuổi trẻ tôi, uẩn ức tôi, cuộc đời tôi, mau chóng tan phai.

Sở dĩ tôi mắc kẹt trong tình thế của mình có lẽ là vì tôi đã luôn nuôi nấng chính mình bằng một vẻ đắm say các trải nghiệm cực cùng, cái thái quá dẫn đến đền đài triết học. Minh chứng căn bản là cuộc đời tôi được xây đắp bằng các mối quan hệ lý tưởng và sự sụp đổ các lý tưởng đó: tình yêu tuổi trẻ lý tưởng, tình yêu thơ lý tưởng, tình yêu phụng hiến lý tưởng, sự phản bội, vỡ mộng, do đó cũng trở nên lý tưởng. Mang trong mình vẻ đẹp của ẩn dụ và mật ngôn, nó khiến cuộc đời tôi như một bài thơ được thì thầm trong bóng tối bởi một hội đồng các bản thể ( như một câu lạc bộ bóng đêm, một cuộc lên đồng thần thánh hay ma quỷ, một nhóm những phù thuỷ nhà thơ thiếu niên đội mũ trùm nắm tay nhau và rì rầm tụng chú quanh một vòng tròn ma thuật).

Tại sao Anna Karenina, trong lúc quẫn trí, lại chọn cách nhảy vào đường ray, để đóng lại motif mở đầu khi gặp Vronsky lần đầu và thấy một công nhân bị tàu chẹt chết? Chẳng phải đấy là bởi tiếng nói thi ca mãnh liệt trong tiềm thức sao? Bởi vì nó trở thành một khuôn mẫu kinh điển, một công thức vàng, một vẻ đẹp Hy Lạp, bao hàm trong ánh nhìn tiên cảm ấy là toàn bộ cái diễm lệ của bi kịch và thơ ca.

Bản thể khác của tôi, cuộc đời cậu có phải cũng là một bài thơ của sự bất toại nguyện? Câm lặng, chảy theo đường hướng mình được khơi dòng, cứ thế đổ ra biển, không có một niềm sướng vui nào hiển lộ, mãi mãi im tiếng, lạnh lùng, không bao giờ tha thiết. Một dòng sông tự xoá nhoà vết dấu mình. 

Trong khi tôi, luôn luôn với thể thức ngược lại, ghi khắc cuộc đời mình bằng những trải nghiệm cực cùng, những tội lỗi, những đắm say, những vết thương, mở toang mình cho mọi luồng gió tới, ghì siết những cái gai nhọn của hoa hồng vào tim mình và hát khúc hát hiến sinh đớn đau diễm tuyệt, trong đơn độc, tăm tối cùng sương đêm. Tôi là cậu ở một cuộc đời khác cũng như cậu là tôi, chúng ta sống trong vũ trụ song song nhau, với đặc chất giống nhau nhưng lựa chọn trái ngược nhau.

Tôi vẫn chưa thoát ra được vai diễn nữ hoàng, dẫu người cận vệ trung thành đã đâm kiếm vào trái tim nhân vật nữ hoàng của chàng, tôi chưa hoàn hồn được với kiếp sống mới, tôi cần một cuộc đời khác, một nhân vật khác, tôi vẫn bối rối và phân vân (tôi đã ở ngôi vị mình suốt sáu năm và những đặc tính nhân vật đã hoà quyện vào mình). Một thời gian dài lâu sau, tôi sẽ phải chọn cho ra, một vở kịch mới, sự lộng lẫy mới, một hình tượng mới, có lẽ, một bi kịch mới.

Nàng đã yêu chàng như một nhân vật, với một kịch bản lý tưởng và toàn hảo trong mối dây liên kết không cần ngôn từ. Nàng đã là tinh thần và chàng đã là vật chất. Nàng đã là đấng quân vương, vị chủ tướng, kẻ bạo hành trong sáng lạnh lùng. 

Câu chuyện kết thúc khi chàng nhận ra nàng chẳng hề yêu con người chàng, mà yêu vẻ đẹp nhân vật của chàng. Nhưng sao có thể lầm lẫn đi được, đặc tính con người chàng chính xác là đặc tính nhân vật đó. Ồ, nhưng đã có một nữ vương khác, một quyền uy mới, một vẻ đẹp tàn độc theo thể thức rất khác lạ và đầy kích thích, mời gọi chàng. Chàng đã chán làm kẻ hầu cận của nàng.

Sự phản bội theo motif này chính là sự phản bội kinh điển, khi Lilith được thay thế bằng Eva, khi cái bền vững được thay bằng cái phù du, khi địa ngục thường nhật được thay bằng ảo ảnh như ánh chớp hé mở thiên đàng. Kẻ dại khờ đã buông xuống từ đôi vai Atlas của hắn thế giới vật chất tầm thường với nữ chúa kiêu mạn luôn luôn gông cùm hắn, để chạy theo một tiếng gọi mỏng manh của tinh thần tự do mới. Và hắn ý thức rõ, bằng lý trí, điều này làm sụp đổ ngay cả niềm tin bất biến vào bản thân mình của hắn, khiến hắn nhạo báng mình, nhưng trái tim hắn hoàn toàn quy thuận sự nhạo báng này, thậm chí còn sướng vui với nó.

Hãy vất bỏ thế giới của ngươi, thế giới đè nặng trên đôi vai ngươi, những lý tưởng mà ngươi hằng kính tín, hãy oán hận, phản trắc, hãy buông mình để trở nên thấp hơn cả những loài sinh vật thấp kém, ngươi đã luôn ở quá cao rồi. Luôn tồn tại một điều quyến dụ, một trái cấm trong vườn địa đàng, một ánh loé ảo ảnh cảnh tượng thiên đàng, một cái bóng mờ hư huyễn của chân phúc, để người ta buông bỏ thế giới thường nhật phủ đầy đất cát trần tục nặng nề trên vai mình, thay vì là Atlas, lại cuốn theo Dyonisus, hoà nhập cùng khoái cảm của ảo ảnh, của lễ hội, của thiêng liêng, của dao động, của những giấc mộng thấp thoáng nằm ngoài ranh giới thực tại, thăng hoa từ đất lên khí, đi từ ý thức xuống tiềm thức, thậm chí, khi đã phản bội, những kẻ ấy có thể thấy mặc cảm tội lỗi đã bội phản tình yêu lý tưởng đích thực đến muộn vì đã sống một thời gian dài ngu độn trong thường nhật, mang một gánh nặng vô nghĩa ngần ấy thời gian qua. Vì đã phung phí tình cảm, sự hy sinh, những nhẫn nại, thời gian cho người trước, nhưng người sau mới lại là người-đó.

Tại sao tôi đã không sớm vất bỏ gánh nặng trên đôi vai mình, Atlas hỏi.

Bởi vì đó là định mệnh của ngươi. Đó là vẻ đẹp của ngươi. Đó là mật ngôn cuộc đời ngươi. Nó quyết định giá trị ngươi. Nỗi đau và gánh nặng mới chính là giá trị của ngươi. Bởi vậy ngươi là kẻ chống đỡ, là trụ cột, là biểu tượng của chính mình. Bởi vậy nên người là Atlas.

Nhưng tôi không muốn. Atlas than trách. Dyonisus đâu có cần chống đỡ, hắn chỉ việc nhàn nhã hội hè suốt ngày.

Atlas không thể hạnh phúc nếu là Dyonisus. Từ khi hắn đặt câu hỏi, bi kịch của hắn sẽ tăng gấp ngàn lần. Nhưng ngay cả điều này cũng là bí mật. Sau tất cả những cố gắng để cải thiện tính trạng trụ cột nơi mình, hắn sẽ rơi xuống, và mãi mãi rơi xuống, vì hắn không thể không là chính hắn, vì thiếu vắng thế giới trên vai và những giá trị cốt lõi của sự hy sinh, hắn sẽ thành ra một loài dị thường tai quái.

 

.

Cánh cửa thứ hai

 

/

Mộng hay thực đều như nhau, chẳng vĩnh viễn bao giờ. Vậy phải chăng thực cũng chỉ là một cơn mộng? Vậy phải chăng trên đời mọi lao khổ hay sướng vui đều như trải trong một cơn mộng.

Vì mặt trời không có thực, nên chi những thứ được tưới dưới ánh mặt trời đều được nhìn thấy với vẻ không thực. Những thứ nhìn thấy được, chạm vào được còn không thực, huống nỗi là lòng người? Thậm chí cả bản thân mình cũng không có thực.

Vậy điều chi là thực?

Tôi nói, bóng tối. Bóng tối có thực. Mặt trời thì không. Im lặng có thực. Lời nói thì không. Sự chết có thực. Sự sống thì không. Tuyệt diệt có thực. Sinh nở thì không.

Bởi vì bóng tối có thể kéo dài ra miên viễn, bóng tối là trạng thái đầu tiên trước khi xuất hiện mặt trời. Rồi mọi vật sẽ trở về với đêm đen vĩnh cửu. Rồi ý thức cuối cùng sẽ biến tan. Bởi vì im lặng có thể mãi mãi kéo dài, sự chết là vĩnh viễn.

Hãy quay về làm ơn cho sự sống của ngươi, hãy yêu địa ngục mình và nhận biết bản chất mình. Hãy trở lại, hãy im lặng, hãy tuyệt diệt, trở về để chết.

 

 

.

Cánh cửa thứ ba

 

/

Cơn mộng ban trưa nhức mỏi. Rớt xuống cuộc đời như một cơn mộng dị kỳ khác. Mình đầy mồ hôi. Trần nhà như cũ. Mộng và rớt xuống mộng. Một đời cố với nhưng chẳng thể thức nổi. Trước đời đắm say. Một buổi trưa tàn úa, cô đặc, như vạn buổi trưa của nghìn thu trước và sau. Hệ thống tàn hại và bóp nghẹn: cuộc đời. Cuộc đời tầm thường lết lê theo tiếng nói vẳng loa của muôn trùng hệ thống. Đi như những kẻ mù lòa nửa tỉnh nửa mê, bị mua chuộc, bị lôi kéo, phủ dụ, mê mờ, đi trong đêm tối trong chạng vạng mà ngỡ bình minh sáng tỏ, quỳ lết theo tiếng sáo của người dẫn chuột đi xuống thẳm cùng địa ngục. Như kiến bò quanh hũ đường, như kẻ nghiện ngập hốt hoảng đớn đau, buộc trói mình cùng trăm vạn ma túy mới. Tích cóp yêu ma, thân xác đọa đày, nặng nề bùn đất: ăn thêm, uống thêm, mắt không hề chán ngó, tai chẳng hề nhàm nghe. Rót mật vào tất cả các lỗ của tôi đi, nhanh lên, tiện lợi lên, ôi mùa thu của chủ nghĩa vị lợi, mùa của những nhu cầu cấp thiết, thời của tốc độ, thói nghiện ngập đã tăng lên theo cấp số mũ, nghiện mọi thứ nhanh chóng dễ dàng, bán hết lý trí và danh dự để mua lấy mê tín dị đoan và những của nả từ truyền thông quảng cáo. Bẻ một nửa tự do đổi lấy phù phiếm, nửa còn lại đổi lấy mộng mị u mê.

Cánh cửa thứ tư.

 

/

 

Trong cơn mơ mệt nhoài, ta nghe thơ ta trôi ra khỏi não, như những dòng chảy của sông lớn ầm ào đổ ngoài cửa biển. Ta không ngăn lại được, ta gắng gổ ngăn chúng, và ta tỉnh, mọi điều trở nên tàn khốc kỳ dị, em vỡ thành nhiều uẩn khúc khác.

Cho dù ta có khóc ra trăm vạn bài thơ, chúng mình vẫn lưu đày như thế. Chỉ còn mặt trời vẫn soi tỏ mỗi ngày. Chỉ còn đại dương vẫn ngăn chia đôi lứa. Chỉ còn thời gian vẫn miết mải xóa bôi vết dấu trẻ dại ta-em.

Ngôn ngữ ta không thể ẩn mật. Chúng trở thành một hiện tượng diệu kỳ. Bởi vì chúng tràn trề âu yếm. Bởi vì ta chưa bao giờ thôi yêu.

Ta muốn nâng gương mặt âu sầu của em lên, ta muốn đốt bỏ thơ ta vì phí hoài vô ích, ta sẽ nhả vào môi em mật đắng của tro tàn mà thơ ta tan bụi, vì chúng ta rồi chết. Nhưng ngay cái chết của chúng ta cũng không nói lên rằng chúng ta từng sống. Sót.

Làm sao còn phục sinh lại người đã chết ? Làm sao còn tìm thấy lại thiên đàng ban xưa ? Làm sao còn vãn hồi một kỳ sinh nở ? Làm sao cứu cuộc được lầm lỗi của ngày qua ? Làm sao hiểu được ý nghĩa đôi-ta ? Làm sao nhớ hết quãng đời hằng tìm kiếm ?

 Vô ích, vô lực, đầy phí hoài lạc lối và thất vọng. Chỉ còn trả lại đây những ngác ngơ, bần thần, mỏi mệt, chua cay. Để cuối cùng người em lòng lành vùi tan nơi gió bụi dặm trường.

Một thời thực đáng buồn.

Một đời người chơ vơ.

 

.

Cánh cửa thứ năm.

 

/

 

Tất cả những lời nói đều ồn ào như vậy chăng? Ôi những lời nói thậm thượt dài trong trí não ta, những điên cuồng nơi đầu óc ta, ta hiểu tất cả và từ chối tất cả, chỉ để lại một tịch mịch hư vô và lặng thinh ghê sợ.

Ta từ chối cuộc đời này cũng như ăn nuốt nó, ta biết nỗi thinh lặng nhục nhằn chính là đeo mang thân phận ta, trong sự chìm lắng im lìm nhất, trong cô liêu lạnh tẻ nhất, ta biết, ta vẫn dõi theo mình, ta vẫn là chính ảo tưởng cái ta của ta, ta vẫn đeo mang lấy ảnh tượng và những tiếng nói ồn ào kinh khiếp ấy.

Sự tồn tại của kẻ ngu đần với tri giác của chính mình liệu có gì khác với kẻ đã toàn tri? Ta chưa bao giờ héo lánh tới vùng đất của sự toàn tri. Ta biết mình ngu muội. Ta vẫn luôn quỳ gối suốt dặm trường và cúi đầu nhẫn chịu nỗi đớn đau si ngây của mình, ta biết mình không thể buông tha cho mình.

Tinh thần ta đã luôn luôn bị đày ải, bị dày vò, tra tấn, trí óc ta đâu đó vẫn biết có một ánh mắt dò thấu tận cùng mình và cật vấn mình, chẳng bao giờ ta thoát khỏi những giọng nói đó.

Ôi, tinh thần nghèo nàn, nhàu nát, rách rưới, trần truồng, ngu si, đáng phỉ nhổ. Vẻ đẹp của ngươi làm ta rợn óc.

Chẳng tin và chẳng bao giờ tin, bởi bị đuổi theo, bị dò la, bị tra khảo, khác chi một tên tội phạm trốn khắp hang cùng ngõ hẻm vẫn bị những tên thanh tra theo dõi sát sao.

Không, ta chẳng bao giờ tin một giọng nói nào vang lên, ta chẳng bao giờ lấy làm điều một chủ thuyết nào, một ý kiến nào, tất cả đều hư ảo, trống rỗng, nhợt nhạt, vô thanh.

 

Cánh cửa thứ sáu.

 

 

Ta luôn không muốn xa lìa những bóng hình yêu dấu, nhưng phải chăng chính vì sự lìa xa ấy mà ta thưởng ngoạn vẻ đẹp tuyệt đích của bi cảm. Tình yêu chỉ có một lý lẽ : Đó là chất keo dính kết, ánh sáng thiêu thân, bởi con người sinh cùng nỗi cô đơn đầy mê hoặc và tính tự luyến không rời bỏ được.

Cho đến khi nào nó quất roi vào ngươi, làm cho ngươi thống khổ kỳ cùng, nhưng ngươi một mực vẫn mang vác gánh nặng khôn cùng trên vai với ảo tượng rực cháy trong mắt. Cho đến khi nào ngươi quên đi tai ngươi đã bỏng rát mà nên điếc, mắt ngươi lòa đi, chân ngươi bủn rệu, ngươi đã quên mất chính mình. Ngươi vẫn tiếp tục đi, địa ngục chênh vênh và bao la. Bởi vì ngươi tin tưởng : Ngươi yêu. Song rồi đến lúc ngươi quên gương mặt của đóa hoa mà ngươi nhớ tưởng, ngươi vẫn còn tin.

Không, chẳng có ai ở đấy cả, từ đầu. Ngươi không biết rằng mình cõng trên vai một bóng ma ảo ảnh hay sao ? Thậm chí, ngươi không biết rằng ở đấy chẳng có ai đang cõng một cái gì hay sao ? Và ngươi nghe thấy tiếng cười rú rít không khoan nhượng từ những kẻ khác-ngươi.

Ngay cả tiếng cười ấy vẫn là điều chưa từng có thực.

 

Cánh cửa thứ bẩy

.

/

Hắn biết cảm giác này, trong cơn đau nhức mê man kéo dài, cơn sốt hầm hực và nỗi oán thù kết lại thành một khối bầm đen, hắn gặm nhấm từng chút nét đẹp băng hoại vẻ thống khổ của đời sống mình, và trong cái giếng thẳm cùng, hắn nguyền rủa cuộc đời mình, nguyền rủa cả nhân loại. Hắn chỉ là một kẻ người như bao con người tầm thường trong nhân thế này, với từng đó sự khổ đau, từng đó nỗi tuyệt vọng.

Chà, ấy vậy mà, từng có lúc hắn thật tươi tỉnh, thông suốt, khoan ái, vô tư, từng có lúc hắn tin vào những mẫn tiệp nơi trí óc ngời sáng đinh ninh và cao thượng nơi hắn, từng có lúc hắn muốn tin rằng con người rồi sẽ được chữa lành, hoặc chỉ bằng thiện ý và vô tư, hắn sẽ tạo ra bầu không hạnh phúc cho những ai cận kề.

Làm sao được, chẳng thứ gì là mãi mãi.

Giờ đây, còn nói ra làm gì, chẳng qua vì cơn đau đớn đến mất ngủ xô đẩy hắn miết tới bến bờ của một sự hằn học tuyệt đối, và rồi, tất nhiên hắn tin rằng chẳng ai thèm nghe hiểu lấy một lời nào, hắn vẫn cứ nói.

Bởi vì, em yêu dấu, anh thực đếch quan tâm cho mấy.

Nếu không có em hay bất kỳ ai, sự thể nó vẫn là như thế thôi, chẳng ai quan trọng một tí ti nào, chẳng ai yêu thương nổi ai, và tất nhiên, chẳng ai thực sự tin ai.

Hắn biết điều này rõ như dưới nắng ban trưa, rực rỡ chói sáng: Con người là một sinh vật đơn độc phải tự gánh vác nỗi đau của mình.

Gương mặt con người là một tấm gương giễu cợt và u sầu.

Không ai quan tâm gì đến ai, và yêu là một trò mèo man trá. Tất cả mọi tình cảm trên đời, mọi thứ vẽ vời và mọi câu chuyện được thêu dệt: tình máu mủ, tình huynh đệ, tình đồng bào, tình nhân loại, tình yêu đôi lứa, nhất là thứ đó.

Nhiều kẻ đã nhổ toẹt vào những sự man rởm của nó, cũng chính những kẻ ấy lết lê theo nó trong một cơn dập dồn nghiện ngập. Trong đó có hắn. Ôi, hắn ước giá mà hắn chán thực sự, cái cảm giác phải chia sẻ bầu không khí của mình với một ai đấy không phải mình, cái kẻ ngoại lai xa lạ mà ta chắc rằng cho dù thoạt trông giống ta kia, cùng loài, cùng dân tộc, cùng tiếng nói, thậm chí chia sẻ cùng một hệ tư tưởng, quan tâm cùng những vấn đề, thậm chí trông cũng u sầu bất hạnh, cô đơn lầm lũi và dị kỳ lạc loài, đấy, thậm chí ngay những kẻ như thế, ta cũng biết hẳn rằng hắn là người khác.

Người ở ngoài ta, bởi vì vậy là một thứ ta cần đề phòng, ta phải nhìn mặt đoán ý, ta phải thận trọng câu từ, ta phải tính toán nước đi, phải dè chừng giữ kẻ, phải xem ta có thứ mà người đó muốn không, có cho được không, người có cho ta những gì ta muốn được không, nhược bằng không thì ta bảo vệ cái của ta thế nào, ta cưỡng đoạt hay trộm cắp thứ kia ra sao, cho dù có là trộm cắp một chút để tâm, một đoạn tình cảm. Sự hèn hạ ăn sâu trong máu ta, đồng thời là một ý thức rõ nét khiến ta không thể không dửng dưng khinh bạc.

Tất cả mọi tình cảm nhen nhóm nên trong hắn đều bị hắn phỉ nhổ. Tất cả mọi tình cảm hắn có thể nhận lại đều bị hắn nghi ngờ.

Và hắn biết rõ, thực rành rành ra, chính cái sự biết ấy mới khốn khổ vô vọng làm sao, để quay lại cái tiền đề rằng, cho dù muốn đến mức nào, hắn cũng trơ ra như một thứ quái vật lạc lõng dị thường, không cách chi chạm vào người khác, không cách chi kết nối được với một sinh thể nào, do đó, tận cùng của sự cật vấn và mòn mỏi trong tồn tại miên miết của mình, trong tiếng kêu la khản đặc vô âm của mình, trong nỗi vô vọng đớn hèn của mình, với chỉ có mình và đêm đen trầm mặc thinh lặng phủ trùm thế gian xung quanh mình, cùng với nỗi đau đớn thân xác và oán hờn độc địa cái thế gian mình đã trót sinh ra mà không dung chứa mình, hắn chỉ ước sao mình biến mất. Vĩnh viễn ngay lập tức, tan vào hư vô.

Niềm ước ao không bao giờ thành hiện thực được. Và nếu có thực thì cũng không phải bằng cách mà con người hắn có thể thực hiện. 

Bởi vì, cũng bằng một ý thức sáng rõ, hắn biết hắn phải cúi đầu chấp nhận tất cả trong kham chịu vô biên, đấy là món nợ thế gian, không đòi muốn, không dằn vặt, không oán hờn, chịu nhận trong thinh lặng và tịch liêu, gánh vác những nỗi đớn đau và đền trả những nỗi oán hờn, và cô đơn sung sướng trong niềm tịch liêu đó, hân thưởng chính mình bằng dòng suối nội tâm mênh mang tự thân đó, ôi chao, khép lại cuộc đời mình trong yên lặng càng nhiều càng tốt, càng ít nói năng, càng ít ý kiến, càng ít hoạt động bao nhiêu, càng đỡ nợ nần về sau bấy nhiêu.

Vậy mà sâu thẳm trong lòng hắn không thôi ao ước được thấu hiểu, được vỗ về, được kết nối, yêu thương, tin tưởng, hoà làm một trong dòng suối ấm nóng mặc nhiên. Như hoà làm một với mẹ mình, no đủ bú mớm vú mẹ và vô tư u mê chỉ có chơi rồi ăn, ị rồi ngủ.

Nhưng bởi không thể có, như một tiên đề: đấy là ảo tượng thiên đường không bao giờ có thực. Và cũng không thể yên lặng chịu nhận như một nhà hiền triết kham nhẫn. Cái hắn chịu nhận lại chính là thứ hắn căm ghét nhất, địa ngục cõi lòng hắn: nỗi oán hờn thế gian, vậy nên, chấp niệm khiến hắn phải trở đi trở lại đây mà nuốt cho xong món thế gian kinh tởm ấy, nuốt cho trôi và thấy không còn gì ở đó nữa, bởi ngay cái sự thế gian và sự nuốt đó cũng chỉ là một câu chuyện được thêu dệt do hắn tin vào, như bản thân hắn vậy.

.

Cánh cửa thứ tám.

 

.

/

 

Sống mà không biết quý trọng cuộc sống, hời hợt, chạy vạy, lay lắt, kêu van. Sống mà như kẻ điên dại, giày vò lẫn nhau và giày vò bản thân mình. Như kẻ câm điếc, như đứa mù lòa, bần tiện, hoang đàng. Là một cú rớt xuống, một cú hạ cánh sai khác. Không hiểu nổi đời sống, không hiểu khuôn mặt con người. Nhưng ngay cả mình cũng không. Trở nên một ảnh tượng, một ẩn dụ, một hòn đá, một khúc cây. Buông mình từ đỉnh ngọn này xuống vực sâu khác. 

Tôi cắn mặt trăng đánh tách, chỉ trong vòm họng đêm đen kiêu ngạo, mặt trăng vỡ làm đôi, như múi cam múi bưởi, như dưa lê dưa hấu, tròn đâu, trắng đâu, mà xanh nhòa mà vàng vọt. Để tắm lên hình hài mình ánh trăng bẻ đôi đó, sự kiêu hãnh muộn màng âm tính đó. Tôi đâu còn là thiếu nữ. Tôi đâu còn là thiếu niên. Tôi đâu còn có thực. Kẻ đã hủy hoại ngôi nhà của mình, đền đài của mình, hành tinh của mình. Kẻ không tha thứ cho kẻ thù mình. Kẻ cật vấn bản thân mình. Kẻ không đào thoát nổi khỏi thân phận khiếp nhược của mình. Nhưng sau cùng tôi muốn ngỏ ý cầu hôn với nhân gian, muốn quỳ gối trước nhân gian. Lệ tuôn, máu chảy. Nước mắt lưng tròng. Câm nín. Lặng thinh. Chịu nhận. Lao khổ. Tù đày. Sau rốt.

Những sự thực đều chẳng liên can gì cả, và những sự thực thì im lặng như đêm tối, như câu trả lời chỏng lỏn gọn hơ của minh triết, như cái đầu cá bị thiu, như cái xương nát, như ly nước, như không khí, như ánh mắt, như đèn, như ghế, như bong bóng, như cá thu bay. 

Tôi là kẻ nói tiếng khác. Thứ tiếng không hình hài không ý vị. Không kẻ nào cầu muốn mà có được. Không giản đơn, không sâu sắc. Chỉ là một thứ tiếng bí mật. Đời sống bị xâm chiếm bởi trăm nghìn tiếng nói bày biện và tôi giấu vào tiếng tôi một đời sống bại liệt thừa thãi, nhưng vẫn có đó một mẩu nhỏ của nó, vì đây là thứ tiếng không biện bày không hiểu thấu, không kể lể, không gọi tên. Đây là thứ tiếng mất đi và đời sống tiếp nối trong nó. Trong sự ngu xuẩn của tiếng nói đó. 

Tại sao tôi phải sợ? Tôi giao ước với hơi thở của mình, chỉ có một bí mật duy nhất: Tôi chưa từng sống, tôi hằng sống. Tất cả điều gì quá quan trọng thực ra đều không quan trọng đến thế vì nó chỉ chảy qua rất nhanh như một hơi thở thôi, không có lại bao giờ. Tại sao tôi phải đeo mang? Nó nhẹ như hơi thở này, như cái bóng vút qua buổi chiều, như cái chớp mắt, như một cú đập cánh của chim ruồi, nó lướt qua nhanh khiếp khủng. Đời như một cành lông tơ. Như hơi tôi. Như mây.

Tất cả điều gì xảy ra đều chỉ xảy ra ở một nơi, trong trí óc tôi. Không có gì khác ngoài nó. Tất cả những gì xảy ra đều vô nghĩa và đều biến hoại, tất cả những gì xảy ra đều không nằm ngoài tầm với các giác quan tôi.

Xa như một trăm vạn thiên hà khác. Tôi sống trong sự im lặng không thể hiểu nổi. Tôi đã quý trọng cõi miền trong sáng đơn côi đến mức muốn quỳ xuống và lạy tạ những giọt sương đêm. Tôi yêu vẻ đẹp cô độc khắc kỷ, tôi yêu những hoang mạc xa xăm, tôi không hiểu tiếng nói con người. Chim hót, tiếng lá cây, tiếng suối, tiếng của đêm, là những tiếng nói tôi quen thuộc. Cái người ta định nghĩa đã vượt quá tầm hiểu biết của tôi. Tôi không hiểu gì nữa.

Tôi đi bộ một mình trong khuya sáng. Màu xanh nước biển của trời chưa bình minh rọi xuống ánh mắt tôi một khúc ca tự do. Chưa bao giờ tôi tự do như bây giờ. Vì chỉ có bây giờ, đâu có bao giờ khác có tôi?

Tôi không còn tồn tại thuở xưa, tôi không còn tồn tại ngày mai, tôi chỉ ở đây bây giờ, như bây giờ của bây giờ đã mất đi, tôi đã mất theo, và ngay cả tôi cũng không có thực.

Tôi độc địa nhưng thanh thản làm sao, tôi tù đày nhưng tự do làm sao, tôi uống nước suối dòng nguồn của đời sống kỳ khôi không bao quát nổi một cái gì, nhưng thơ trẻ như một con nghé ra đồng, tôi lỳ lợm làm sao, ở trong buổi bình minh dịu dàng mà lạnh lùng này, với tay hái mấy bông hoa cứt lợn tưởng tượng và ăn chúng trong mộng, tôi mơ thấy mình chập chững bay lên. Và lên cao, cao hơn những từng không khí con người thở trong, cao hơn mặt trăng, cao hơn thiên hà này. Cái gì đẻ ra tôi vào buổi sáng, buổi trưa, buổi tối? Tôi uốn nắn và thêu dệt nên tôi, làm gì có tôi. Chỉ là những tưởng tượng của tôi. Giàu có bởi tôi đầy tràn trong mộng, bước đi trên nhung lụa bởi hoa lá từ vũ trụ của một mình tôi. Cái là kẻ khác chỉ là những tấm gương phóng chiếu tôi. Cái là kẻ khác chính là cái tôi.

Tôi là cha mẹ mình. Tôi đẻ ra mình. Tôi là thầy dạy mình. Tôi là người tình duy nhất biết yêu mình. Tôi là người bầu bạn thiết thân nhất của mình. Tôi là vật chủ của mình. Là ký sinh của mình, là mộng của mình, là phản đề của mình, là ảo tượng của mình, là thức ăn của mình, là cơn đói của mình, là Thượng đế của mình.

Tôi là phóng chiếu của tôi. 

Tôi yêu đến muốn tràn lấp sự sống này bằng một cú cắn cho vỡ đôi mặt trăng, xé rách màn đêm, tôi muốn cưỡng bức vẻ đẹp và bầu không khí trong lành của bình minh. Cái gì bạo liệt nhất, tàn nhẫn nhất, chính là tình yêu. Tình yêu là một cú nhảy không bảo hiểm. Và ở trên cao, ở trong mộng, tôi nhìn xuống trái đất tội nghiệp, ủ ê, nhiễu nhương, đắn đo, phân vân, yếu hèn, suy kiệt, bởi nỗi sợ hãi, bởi sự điêu trá, bởi muôn kẻ sống mà không bao giờ hiểu nổi cái tiếng nói giàu có và toàn vẹn của đời sống, như tôi.

Tôi đánh dấu. Tôi hít ngửi. Tôi hứng chịu. Cái mà tôi không bao giờ chờ đợi sẽ đến, cái mà tôi kỳ vọng là cái sẽ giết chết tôi. Tôi hân hoan chỉ bởi vì tôi nghèo túng và không điều gì tôi có để mất. Tôi hân hoan vì sự giàu có của tôi chính là muôn vạn tinh tú rọi sáng, là mặt trời, mặt trăng, là đóa hoa hồng bên vệ đường, là không khí.

Sự lộng lẫy này bởi do tâm trí tôi ngời sáng trầm ngâm.

 

.

 

Cánh cửa thứ chín.

 

.

/

 

Tôi ngủ mãi, nằm mộng mãi. Rèm đung đưa và bay tận đến trời, gương tan nát, hoa úa tàn, ly vỡ tan, những bài thơ tứ tán, những bức hoạ thê lương dở dang và góc tối ngổn ngang trầm uất.

Sau ngàn năm, sau ngàn giấc mộng mị đắm chìm, tôi tỉnh dậy và đi thẳng ra ban công, gieo mình.

Xong rồi, hết rồi. Đôi khi bạn không thể vờ được nữa, những cái vòng luẩn quẩn của đời sống một ngày mất mầu nhiệm, hiện nguyên hình là những lối mòn vô nghĩa, thói quen thường nhật trở nên gánh nặng. Không phải cao hơn, không phải thấp hơn, chỉ là chẳng gì cả, không, bạn không muốn nó lên hay xuống, không phải chấp nhận, không phải không chấp nhận, chỉ là cảm giác bàng hoàng, thối lui, thinh lặng, chỉ là cảm giác thậm cùng mỏi mệt, mệt cả nghĩ suy, lười cả thở, lửa của bạn trở nên những đốm leo lét và dần nguội tắt.

Trong những cơn đau khốn cùng cũng có niềm an ủi của nó. Ngay cả sự sống huy hoàng tràn trề cũng mặc định sau nó cái chết. Không, bạn không tin vào cả hai. Chỉ là.

[Phần III]

Previous
Previous

Chiếc hộp Pandora

Next
Next

Những tầng lầu của Tháp Mơ hay ghi chép mười sáu năm qua mỗi khi tỉnh giấc (3)