Những tầng lầu của Tháp Mơ hay ghi chép mười sáu năm qua mỗi khi tỉnh giấc (5)

Lưu Tử

[PHẦN V]

- Giấc mơ tầng thứ một trăm (Bài thơ một trăm lần huyễn ảo)-

 

Bài thơ một trăm lần huyễn ảo

.

Tôi bắt gặp em trong vườn hồng thuở cũ

Những ánh vàng tuôn đổ giữa bờ vai

Một giấc mơ thi thoảng hiện làm hai

Mộng thực tỉnh hay thực là mộng tỉnh?

Trong vườn ấy em làm nương thánh thiện

Da thạch cao rêu phủ suốt thân mình

Tay đón đợi yêu cả và thiên hạ

Như Đức bà trinh tuyết của chúng ta

Từ đôi mắt không tròng em chảy xuống

Một dòng thu lệ úa cả mùa thu

Dòng chan chứa - vô hình không ai thấy

Chỉ tôi nhìn, tôi biết đã ở đây

Vườn hồng chỉ có thể

Hiển hiện trong tim tôi

Hoa lá nào đua nở

Tượng em vẫn không dời

.

.

.

Làm sao hốt lại

Dòng chảy thời gian

Làm sao biến tan

Những điều đáng tiếc?

Làm sao chảy miết

Dòng máu tim em

Làm sao dịu êm

Không là vĩnh cửu?

.

.

.

Một trăm lần thương nhớ

Em đã ngỏ cùng tôi

Một trăm lần chơi vơi

Cùng em tôi chạy trốn

Ta sẽ còn miên miết

Thắp những bóng sao trời

Những mơ tưởng tuôn rơi

Trong đêm dài ứa lệ

Trong xuân xanh tàn tệ 

Ta sẽ phí cả đời

Nhưng chẳng sao, vì tôi

Và chẳng sao vì em

.

.

.

Tôi đã nuốt một nghìn lần nước mắt

Một nghìn lần mơ tưởng nhốt vào trong

Đã se sắt bao nhiêu lời da diết

Vẫn ngậm tăm không nói với em rồi

Vì vô nghĩa lời tôi

Vô nghĩa cả

Dông dài thôi, và hoài phí muôn hơi

Và đáng hổ, và đau buồn khôn xuể

Và vô ngôn là tiếng nói đã đời

Đừng nói làm chi một câu chuyện đã cũ

Trời đọa đày ta nào phải lỗi ta đâu?

Lỗi ở những vì sao ta sinh phải

Lỗi tại cuộc đời, lỗi tại vầng trăng

Ồ cười đi, em phải cười thật hăng

Cho trào đến những nguồn cơn ứa máu

 

Tôi thấy em, trước bậc thềm lạnh

Môi em mầu đào, mắt em mầu xanh

Nụ cười không thể hiểu

Treo lơ lửng gương nhan

Ấy là buổi ban mai quá khứ

Nắng còn chưa rọi vào

Tôi nhìn em trong vài giây vĩnh cửu

Rà soát lại mình.

Mong manh.

Tôi chỉ ngửi được

làn hương anh đào 

sau mớ tóc ngượng ngùng rối rắm

của em

Tình yêu của tôi

Tình yêu tê dại

Ánh sáng em mang lại

Lẽ nào từ xưa xa

Lẽ nào tất cả

Chỉ như một bông hoa trong tiềm thức

Một phóng chiếu nhị nguyên

Chỉ là tàn dư ảo ảnh của một ngôi sao đã chết?

Bức màn lay động luôn

Tôi trượt khỏi

Mình khỏi thời gian.

Sau đấy,

Vẫn em, trong một căn phòng mờ mịt khói sương.

Không trông rõ mặt.

Với dòng sáng của trăng

Loang đẫm thềm sàn

Nước mắt em

Như thể một phiến băng trong sáng

Lấp lánh

Nỗi khổ đau kỳ dị

Không nguyên cớ gì

Lời thì thầm như mộng

Tiếng thở gấp như ngàn cánh hạc đập

Và tiếng dương cầm

Như thể mưa rơi.

 

.

 

 

 

Xin tôi sầu lẻ bóng

Miệng ngậm những vần thơ

Kết thành tơ thành ngó

Giăng ai vào ngây thơ

Dỗ dành ai trong mơ

Xin em đừng quay lại

Mắt nâu gây tội tình

Tuổi nào còn thơ dại

Ta đuổi một bóng hình

Xin trời thôi phân minh

Xin đất còn rộng mở

Xin một giây vụn vỡ

Đôi con ngươi rạch ròi

Xin đóng cửa buông rèm

Một mình buồn lặng thêm

Đâu tao nhân mặc khách

Xin đừng đến trong đêm

Trong đêm mơ gõ cửa

Ta chong đèn mải mê

Buồn bực và thinh lặng

Bỏ quên những lời thề

Xin ta còn yêu mãi

Em như mọi muôn loài

Xin em sầu muôn trượng

Đi về không vấn vương

 

.

.

.

Bàn tay mệt và buồn

Của tôi đi trong đêm

Lẻn vào những lỗ hổng

Của thời gian chênh lệch

Tôi mơ phải cuộc đời

Và em mơ phải tôi

Bàn tay tôi vun vén

Trong giấc mơ xa vời

Trong một thời gian khác

Ta sẽ gặp lại nhau

Một vũ trụ song song

Tôi cùng em mơ phải.

Một vũ trụ sạch sẽ

Không nghịch lý Murphy

Em chẳng phải đi xa

Còn tôi không yếu đuối

Một vũ trụ không cá

Một vũ trụ đầy hoa

Vũ trụ em không điên

Và tôi thực sáng suốt.

Vũ trụ mà đôi ta

Không ai cần tự vấn

Không bệnh, không gây hấn

Trong dập dìu hương xuân.

.

.

.

Xin lỗi bài thơ

Một trăm lần huyễn ảo.

Tôi nghĩ đã đủ rồi.

Phải ngưng thôi, vì tôi

Còn rất nhiều công việc

./.

 

Kết thúc: Những đường biên mờ mịt, không rõ ràng ranh giới nao, tôi tỉnh ra chưa? Không, tôi vẫn sống cuộc đời thường nhật tẻ nhạt này, với những công cuộc lo toan tính toán từng miếng cơm manh áo, vậy công việc hay đời sống có phải là một loại mộng khác? Tôi không bao giờ biết liệu mình có thể tỉnh ra, hay ai đó đang mơ thấy cuộc đời chật vật này. Cơn ác mộng hằng ngày không kết thúc. Tôi mở mắt và nhìn thấy trần nhà của mình, vẫn nơi đây, cái tên này, nhìn vào gương, vẫn khuôn nhan tức tưởi ấy, và tất thảy những hồi nhớ tồn lưu của đời này đều hiển hiện sau khi tan mộng. Tôi đã đi qua sa mạc của những giấc mơ cô độc nhất. Và tôi biết mình sẽ tiếp tục tiến bước. Cầu cho nhân gian được bình yên. Đặng tôi rũ khỏi mình mọi huyễn ảo. Cầu cho tôi được thanh thản. Và Niết Bàn không bao giờ là cơn ác mộng cuối cùng, mà là sự thức khỏi mọi giấc u mê.

Next
Next

Những tầng lầu của Tháp Mơ hay ghi chép mười sáu năm qua mỗi khi tỉnh giấc (4)