Những tầng lầu của Tháp Mơ hay ghi chép mười sáu năm qua mỗi khi tỉnh giấc (4)
Lưu Tử
[PHẦN IV]
Giấc mộng tầng thứ sáu. (Những đóa hoa kính màu rơi vỡ.)
-hồng trần như thể một giấc sâu-
Tôi muốn ôm em giấu vào mơ tưởng
Biết hoa kia chẳng xứng nở trên đời
Ôi lòng đời như lòng chảo dầu sôi
Như sa mạc khô cháy
Như rừng cây rậm rịt hiểm nguy
Từng dòng lũ cuốn trôi mọi mong ước
Em nhỏ tôi khờ dại đáng thương
Vẫn cố với đôi tay măng nhung lụa
Rướn người leo lên đỉnh ngọn roi gai
Với từng hơi thoi thóp: ngưỡng vọng ngày mai rồi sẽ khác
Sẽ đến ư?
Tươi thắm tràn trề
Dòng suối thoả thuê ngàn châu ngọc chảy
Muôn hồng nghìn tía rực rỡ đua chen
Quả mọng ướt lúc lỉu đầy cành
Hơi ân sủng tuôn trào phún thạch
Nếu đau đớn đã đền đủ đến lúc
Đời trả bù hạnh phúc thơ ngây
Thì em nghĩ sao những kẻ đi trên dây
Sơ sẩy một giây, mọi điều đổ nát
Em nghĩ sao những kẻ đói khát
Cả đời ăn nuốt chính mình
Hay những người tự hoại
Sống trong đày đoạ, khổ hạnh, nhục nhằn
Hẳn đời phải đền họ một thiên đàng sau đó?
Làm gì có lời hứa nào như thế
Chẳng phải đủ niềm đau thì được thưởng về sau
Chẳng phải đến tận cùng mất mát
Sẽ nhận được niết bàn
Nếu em không nhận ra quy luật
Trên mâm vàng đầy hoa thơm quả ngọt nhân gian
Chẳng điều gì đáng để truy cầu
Mọi trang hoàng vinh hiển âu cũng là những miếng mồi khiến ta rơi trở lại
Vì sống là trả giá
Tôi đâu muốn trở thành một lý thuyết gia
Nói những điều rỗng tuếch
Đề xướng bao quy luật mà chẳng học được gì từ đó
Cắn răng cắn cỏ sống đời tầm thường nhạt nhẽo
Vẫn đuổi bóng trăng dưới nước
Bắt ảnh hoa trong gương
Vẫn khóc khi thấy mình lạy quỳ thần tượng
Dù biết đền thờ đã cháy rụi từ lâu
Tôi biết mình là kẻ phản chúa
Chúa tể, chủ nhân, mẹ cha thầy tổ,
Bè bạn thiết thân
Duy nhất chỉ tôi
Tôi không hề tôn sùng ngẫu tượng nào ngoài đức tin chính mình
Cũng chẳng phản trắc ai hơn thế cả
Lời tôi là dối trá
Vớt lên từ dòng chảy đục ngầu hung hoạ bản ngã
Cả đời tôi viết nhằm giết bỏ mình
Nhằm lấy tay móc mắt và bày ra xương thịt
Khi thứ ám hương của giấc mộng hồng trần làm cho mê say bủn rủn
Cả đời tôi viết chỉ nhằm thoát khỏi chúng: tòa lâu đài mộng mà chính mình đã trau chuốt thuở xa xưa.
-Thẫm xanh-
Thẫm xanh,
Em thời tan nát
dưới trời thẫm xanh
.
Lướt qua cuộc đời như một cơn mộng buồn bất tận
khóc sau vạt áo mà người đời chỉ nghe thấy tiếng khúc khích
không muốn ai hiểu, chẳng cầu ai tin
lòng mình giữ lấy riêng mình mà thôi
.
Tôi ngó ra xem
áo tôi đẫm đỏ
.
Mưa rơi rồi lại mưa rơi
kiếp người quanh quẩn sụt sùi thôi
đã đem son phấn ra đời
Lệ nào dứt được đóa phù dung ơi
.
Tôi muốn thay em
khứng chịu đọa đày
Soi gương khắp lượt
kiếp này là em.
.
Em đành tan nát
dưới đời khổ đau
áo tiên bạc màu
dương trần biển bụi
Em đành tan nát
tôi thời khóc thương
biết sao cho vừa
lệ nhỏ như sương
Làm sao cứu lấy
Cách chi chữa lành
Tay tôi những bế em suốt kiếp
Chân này trải bao đá gai rừng
Gõ cửa nhà người vạn phen tủi nhục
Làm sao hiểu nổi
Khi tiếng người tôi nói không rành?
Khi tiếng người tôi nói chưa thông?
.
Chao ôi, khi tiếng tôi kêu lên nền trời khản đặc
Tím quạnh như những cục máu bầm
lẽ chết chẳng đến hiển nhiên
cả cuộc đời tôi cố với
Vậy mà xua đuổi sao những lời thóa mạ của chính mình
hãy im tiếng, hãy buông tay
người em thơ này
giã biệt hôm nay.
.
Em thời tan nát
giữa trời khói mây
thẫm xanh là nước mắt tôi
thẫm xanh cả một đời ngây dại
Tôi giờ độc hại
nhuốm đỏ máu bầm
vạt áo em cầm
liệm cả cho em.
.
Thẫm xanh
nước mắt tôi khóc
thẫm xanh
cả vùng trời mưa
không điều gì mà tôi có thể làm
cho cậu
không điều gì mà cậu có thể làm
cho tôi
Sống trong cuộc đời kỳ khôi
không thể hiểu
nỗi ham muốn
và nhục nhã có nghĩa gì
đóa hoa sầu hát vang
những lời vô nghĩa khác
cậu là vết thương tôi mang vác
mãi mãi trên bước đường mình
và tiếng kêu tôi
tiếng kêu tuyết sương ngập chìm vô vọng
tiếng khóc tôi
thành tiếng cười
ngạo nghễ cuồng điên
nhân gian là cậu
có điều gì mà tôi trông đợi
từ đó đâu?
Tôi cúi xin tim mình không nhức nhối
tôi cúi xin ánh mắt mình trong veo
tất cả
những cố gắng dư thừa
đều không sao làm nổi
Tình yêu cuồng đau này là ảnh xạ vô thức của tôi sao?
Và cậu là người nắm giữ chìa khóa thiên đàng dã mất?
Người mà vô thức tôi cho rằng giống với
mẹ/cha tôi?
Không, nhầm rồi
nhầm rồi.
Tôi không còn hiểu nữa
Chỉ còn biết mình
ê chề trong
biển cả
thẫm xanh.
.
.
.
và. sẽ mọc
cậu, như
?
-Áo trắng Người sương hóa mơ tôi-
Đi trong đời như trong ngõ tối
Môi nín im và mắt đỏ cằn khô
Những phiến lệ chưng lâu hầm mộ
Một thời xưa chẳng nhớ thời mô
Áo em còn trắng nữa hay không
Trong giấc chiêm bao chẳng đổi màu
Khói sương mờ khuất không che được
Một tuổi xuân qua vạn tủi buồn
Có đêm nào dài như cuộc đời
Có đêm nào vĩnh ước xa khơi
Giống hệt những đêm trong quá khứ
Và những đêm khi quá năm mươi
Khi tóc tôi pha màu sương khói
Mơ vẫn nhung huyền ý niệm em
Khi cổ tôi không còn tiếng nói
Tim vẫn đau vì vết tên em
Sao vẫn len vào giấc mơ tôi?
Nhón chân thầm thĩ khói sương ơi
Vẫn nguyên thơ dại và vẫn khóc
Như thể nhật nguyệt chẳng chảy trôi
Sao vẫn len vào giấc mơ tôi?
Kêu tiếng im thinh những oán sầu
Kết dải tơ hồng nhưng chẳng buộc
Để lửng lơ hoài những xót đau
Mười sáu năm trôi gấp vạn lần
Ở một đời khác hãy nguôi khuây
Một thoáng tuyết sương chừ ân hận
Ai đã đem mầu pha khói đây
Ở một thời nao không gặp lại
Em sẽ luôn vui, sẽ mỉm cười
Và giấc mơ tôi là trắng xoá
Không giọt thương đau, chẳng khói mây
Không
có quyền năng chi để chọn
Tôi:
ngu trôi nổi cuộc phù sinh
Tôi khứng chịu gì cho ai được
Đỡ đần hay cứu chuộc ra sao
Chỉ biết một đời cảm thấu em
Cả từng yên ả những nguôi khuây
Cả khi lao khổ hay phiền mệt
Khắc suốt trong mơ, hết tuổi này
-Cúc Mộng-
Mộng ơi
Mộng ơi
Khéo thêu cành lá thắm xanh
Đợi người đến lúc tàn canh
Buồn rầu chẳng nở đoá quanh lối vào
Sương giăng móc vẩy hoa nao
Nghìn thu còn đượm thanh tao mùi trầm
Mộng chờ gì đó
Cúc vàng trăm đoá
Sắp sẵn quanh nhà
Trung thu là tiết hoàng hoa
Bày mâm hải giải, tửu pha quế cùng
Lụa treo đề tứ thơ nan
Cùng ai những nối nên hàng ngâm nga
Tiêu tương quán cũ đâu mà
Nhớ hồi thi vịnh lại kỳ đố văn
Quần thoa hội với anh tài
Bên song mây đẹp trăng trong vui vầy
Lại hay lại hay
Nào có trên đời
Những cảnh chẳng thay
Tiếc cho thuở hội duyên may
Trăng trong khó gặp mây tan khó đòi
Được ngày vương vít bồi hồi
Chịu sao đặng cảnh phai phôi tiêu tàn
Cho nên huyễn ảo đa mang
Vì chưng tội nợ thế gian muôn trùng
Mộng đây mộng cảnh khắp cùng
Xung quanh lửa đốt than hừng ai hay
-Hoàng Hạc Mộng-
Mộng dồn se thắt tim gan
Quá trưa tỉnh giấc hạc vàng đã bay
Trơ đây lầu chiếc, hình này
Một tay rịn ướt một tay ôm mình
Xưa hẳn đã cung vàng gác ngọc
Gấm ướp hương lụa bọc riêng tây
Sớm hôm khuê thú rỗi thay
Dăm câu vài bức, hoặc may nang đào
Mọn gảy bản U Lan thơ thẩn
Hiềm tình riêng luẩn quẩn thêu hoa
Tết dây lan xạ bâng quơ
Dém trong tay áo mấy tờ mông lung
Vì tội đoạ chịu thân hồng khách
Biết chi thi phú uổng suy tư
Kẻ khờ no bụng nhàn cư
Còn ta rặt nỗi tao thư ly phiền
Đợi chiều về chừ
Buông ngón địch
Ngắt cành lan chừ
Thả khe trôi
Lệ đẫm khăn chừ
Khăn vùi tuyết
Bóng tà huy quyết dứt đầu hồi
Bên song ngọc vén rồi lại thả
Dây nhuyễn tơ giờ đã ráp tay
Trông cho trọn kiếp hết ngày
Mùa xuân qua đến mùa đầy khói sương
Mộng xâu thành chuỗi ngọc tương
Lệ khâu nên gối, sầu thương tạc giường
Đã uổng phí quãng đời sầu tủi
Lại thêm gom những xác hoa tàn
Văn chương thơ phú không màng
Chỉ mong dứt quyết tơ vàng hạc đi
Hoàng hạc hẳn một đi chẳng trở
Còn riêng đây trời biếc sông mơ
Từ ly ái luyến duyên hờ
Phải chăng thắng được xe đưa cõi thần
Vời thiên mã bờm mao ngần trắng
Giọng Thác Bà xen lẫn Ca Lăng
Hàn Tương thổi khúc hoa đăng
Hà Quỳnh phất sóng kéo băng dải đào
Xé mây nương gió bay cao
Tay ta thả những hư hao về trần
Ngoái nhìn xa thẳm tần ngần
Mòn xanh lớp lớp bụi hồng liên tu
Ở đấy có người ta đã gửi
Chẳng ra sao, ngọc nát hương thừa
Chắc người sẽ quên, ta đã đoán
Ta chỉ như một biến cố không may
Ta chỉ như một biến cố không may
Hốt nhiên gặp, đắm say rồi lỡ dở
Gói trọn chiếc khăn tay: tờ thơ nát
Dìm xuống sông, quẳng vào lửa, phi tang
Nay trần thế đã xa đưa dĩ vãng
Cõi bi ai mang vác một tên người
Nếu vì không thể quên người
Rơi vào bể khổ mười mươi cũng đành
Bởi dai dẳng, tiên nào kéo được
Một niệm riêng, trả xuống nhân gian
Không quên, không thể đăng tiên
Cửa nhàn cảnh mở cho người vô chấp
Chịu đoạ xứ cũng chẳng sao gặp lại
Cõi dữ kia sơ sẩy trượt chân ngay
Mà ta cuồng dã ôm đầy
Biết thân sẽ chẳng có ngày vui sau.
Thôi nhường hết ung dung thanh thản
Dành riêng ta roi róc thịt xương
Tội này phạm phải miên trường
Lết thân sâu kiến chịu đương cam đành
Một khoé mắt nứt hai dòng lệ máu
Miệng môi khô, xét nữa, chẳng thêm đau
Ta đã dựng cung thành vàng riêng giấu
Bóng người thương, tư niệm, giữa hoang sâu.
Thì da thịt cứ lăn qua khói lửa
Tiếng danh gì cũng vất khỏi ta đi
Không còn tuổi, họ tên cùng thân xác
Chỉ còn mang hạt chấp niệm riêng vì
Nhưng đứa trẻ sầu đau, xin hãy nhớ
Gạt lệ đi, đừng khóc nữa, quên ta
Một yêu dấu không bao giờ trở lại
Nhưng không sao, em -đã- có ta rồi.
-Một sa mạc tím hồng trong giấc ngủ hai trăm năm qua-
Hai trăm năm đã trôi qua
Tôi vẫn ngồi đây đợi vầng mặt trời
Sẽ chết
Tôi luôn yêu em
Tôi luôn yêu em
Tôi đã
Những chú nai trên đồi sợ hoảng
Bóng dáng diệu kỳ mơ thoảng của em
Sao em không đi đi
Sao không đi khỏi
Ngọn đồi ký ức tôi
Vĩnh viễn?
Tôi vục mặt khóc
Vì nhớ lại
Ánh nắng mùa hè
Chảy trên gáy em
Từng lớp, từng lớp, từng lớp
Y phục em đầm đìa óng ánh
Sáng ngời nỗi u hoài
Màu xanh
Và lông măng trên tay, trên cổ, trên mặt
Ửng màu vàng đồng
Chói chang, rạng rỡ
Mặt trời của tôi
Không khí của tôi
Nước và đất của tôi
Yêu dấu thanh tao bất diệt trong ký ức tôi
Em sẽ
Chết đi, hoại diệt, như bao lẽ thường khác, chứ?
.
-những đóa mộng vụn phai-
-một-
Chỉ cúi mắt nghiêng chào
Mà lệ trào sông suối
Chỉ một mình hờn tủi
Mà hẹn trả nhiều đời
Người ơi còn thấy người
Trong mơ tôi lạnh tẻ
Làm sao tôi tỉnh được
Vạn kiếp mộng hoa đây?
.
-hai-
Làn môi sương sớm tóc mây bồng bềnh
Lỡ cỡ đường đời ôm hận chênh vênh
Đã đi muôn hướng mà tìm muôn trượng
Vẫn mơ hoa nhan mười sáu buồn tênh
Vì trót phải lòng thuở xưa chưa dứt
Bởi đâu nhân diện phạm vào ẩn mật
Của tình mê say kín đáo-cuồng-điên ?
Những lời ngọc châu những sầu như nhiên
Ôi lời vàng son va đập nước non
Thành vách vô tri cũng phải vỡ mòn
Sẽ còn dang dở giấc mộng thanh tân
Sẽ chất ngất buồn làn hương tự vẫn
.
Nhảy không tới bờ bơi không qua sông
Những bụi cỏ hồng treo thang thẳng dốc
Lặng im bỏ chạy vẫn chưa thấy đồng
Lỡ dở cơn mơ ngược ngạo nắng đông
Đi tìm cho mù mê thương điên đau
Sôi lòng im lòng đem lại gần nhau
Ngược miền quá vãng bóng ai bảng lảng
Khói sương ngăn kín một giọt lệ nhàu
Tay xòe tay nắm vẫn một khoảng không
Yêu tôi yêu vạn nhân sinh mênh mông
Trúc trắc quanh co bước cao bước thấp
Vỡ một tiếng cười hóa biển khai thông
-ba-
Liệu em có bước ra từ sương mù thăm thẳm
Hay tôi mơ màng nên đã ngỡ em về?
Liệu chúng mình có tìm lại được cố hương
Một hành tinh mà từ xưa mình đã mất?
Ôi, đến dương trần với áo xống phai màu
Với đôi cánh bạc thếch sau lưng
Và những xúc tu mẫn cảm trên đầu
Hồn lơ lửng không tìm đâu chỗ trú
Giống lạc loài nấp dưới giếng âm u.
Làm sao níu một chân trời không thực?
Giữ xiêm y, em chẳng thể hồi hương
Làm sao nhớ một trưa hè oi nực
Em ngồi cười
Tôi ngồi nhìn
Ôi hình dáng tôi thương.
Rồi em biến vào trong tủ kiếng
Tan thành sông thành suối giữa rừng
Rồi từ đó rừng tôi im tiếng
Để tôi chờ
Đến bao giờ
Em lại ngó xuống giếng tôi đây?
-bốn-
.
Trùm trong một tấm chăn xanh biển
chỉ để lộ ra hai bàn chân
em ơi tôi có thể cân bằng
giữa những nỗi buồn khủng khiếp
và tình yêu ảo ảnh của em?
Hãy nhảy trên những ngón
em biết mình chìm dần
Để tôi nắm lấy tay
rồi mình cùng du ngoạn
Dưới đáy của vực sâu
Dưới đáy của vực sâu
Có em đôi mắt khép.
.
Trùm trong những nỗi sầu u uất
chỉ để lộ ra bản thể thứ hai
em ơi tôi có thể cân bằng
giữa những lời mê mại
và chứng bỏ chạy miết mải của em?
Hãy nhảy trên mũi vực
em biết mình sắp rơi
Để tôi nắm lấy tay
rồi mình cùng chới với
Dưới đáy của tình yêu
Dưới đáy của vực sâu
Có em đôi mắt khép.
-năm-
Người yêu trên núi cao
Lặn lội trong chiêm bao
Môi mỏng mầu anh đào
Da dẻ dường xanh xao
Người yêu mà không yêu
Thương đau nầy chịu nhiều
Đường đi đầy khúc khuỷu
Mắt nâu dành cô liêu
Chỉ nắm đôi bàn tay
Chỉ nhìn cặp chân mày
Chỉ buông câu chuyện phiếm
Nhớ nhung chỉ chừng này
-sáu-
Kiếp đời này, một giấc mộng buồn thảm cực cùng
Thân phận này, niềm vô vọng chịu nhận đoạ đày
Mọi giây phút chảy trôi trong câm lặng
Trong xa lạ, thảng thốt, cô liêu
Cơn đau vật lý kéo dài
Lê thân nín chịu
Chỉ một ước mong sau cuối
Trả hết nợ nần
Dương trần nhọc mệt
Xin đền cho nhau.
Tỉnh mọi mộng sầu
Dứt hết thương đau.
-bảy-
Bởi đã gặp em mười năm trước
Cặp mắt nâu buồn dâng mang mang
Tôi về gói lại tình thơ cũ
Chôn giữ dòng sầu em trong mơ
Bởi đã gặp em năm năm sau
Xui tôi nối lại mối duyên ngâu
Tôi ngừng mơ tưởng ai ai khác
Riêng giữ lòng riêng dâng lệ châu
Bởi đã mơ em tận bây giờ
Khơi được lời em tình úp mở
Ôm ấp lời châu thành tiếng thơ
Nhưng sau không nỡ theo em mãi
Em trốn vào trong những lớp mai
Bởi vì lời em buồn
Bởi vì lòng tôi đau
Vì cô đơn diệu vợi
Nên cứ là nhớ nhau
Bởi dòng sông ánh sáng
Tôi em có vực bờ
Bởi chấp niệm tràn lan
Nên không dừng được nhớ
Bởi trong tôi nhan sắc
Riêng là tên em thôi
Bởi dù đã chảy trôi
Đường đời tôi trúc trắc
Bởi mãi là lung linh
Một vùng sương tím biếc
Ánh sao lấp lánh xanh
Xa xôi đầy luyến tiếc
Nên tôi còn giữ đấy
Những lời em mây bay
Những tình em sóng nước
Chảy tràn qua kẽ tay
Tôi có đợi em mãi
Tôi dù nhớ em hoài
Vàng đá cũng phôi phai
Hương lòng rồi tê dại
Tôi xin em phiền trách
Xin em luôn hững hờ
Xin em hãy ơ thờ
Và quên đi duyên mơ.
Một tiếng cười xa thẳm
Tôi gửi lại em sau
Cùng muôn vạn sầu đau
Chôn tôi trong mộ chí.
-tám-
Em đợi với ta đã chồn chân lắm
Đời chảy xuôi trên những mảnh dật dờ
Mắt vẫn mở: đêm chảy dài vô tận
Lệ hong khô bằng nắng sớm tinh mơ
Ta hôn mãi lên bờ vai không thực
Của nàng sầu mơ tưởng dưới khuya mưa
Ta thức mãi mắt lệ tràn cay cực
Cơn đau nào em khóc tuổi thơ xưa
Sương khói lưng trời
Mây gió cao vời.
Sương khói lưng trời,
Buông tóc mai
Đếm ngày thơ trẻ
Thiếu hơi ai
Ai còn ngoảnh lại
Trong mơ cũ
Thổn thức giùm ai
Một tuổi buồn
Ai còn nhung nhớ
Mắt dại khờ
Đứng nép bên rèm
Muộn giấc thơ
Yêu em, đời có yêu em mãi?
Nếu chẳng, đầu tiên xin chớ yêu.
Đừng đi, tình cũ, buồn như thể
Lạc mất thần linh, lạc cả mình
Lạc xuống trần gian,
Sợ bước chùng
Mắt nhìn đau đáu: cõi sinh chung
Làm sao ta biết lòng em khổ
Để giữ thư em, tiếng nói thầm
Làm sao khứng nổi đời tơ nhẹ
Giải được chứng sầu
Quyết yêu nhau
Làm sao nhìn thấu
Tim nhau đỏ
Nước mắt thương đau
Rỏ
mãi hoài?
Đừng nghe, đừng biết
cũng đừng tin
Cả đời ta vẫn chỉ yêu mình
Chẳng ai gánh vác giùm ai cả
Em hãy về
Quên
Những khóm hoa.
Em hãy từ ly
Ta sẽ đi
Suốt đời chớ mộng thấy nhau chi
Chớ nên hờn trách
Hay thương tiếc
Đã mộ bia rồi
Thuở hoa niên
Đã mộ bia rồi
Đã xa xôi
Thương ơi
Ta nhớ giùm em nhé
Những ảnh trưa hè
Trong sáng trong
Thương ơi
Ta giữ cho em mãi
Đoá tình ngây dại
Buổi ban mai
Ngày sau
Cả ngàn đời sau nữa
Hứa nắm tay nhau đến cuối cùng.
-chín-
Làn tóc cài hoa
Ghế nhung rực đỏ
Thịt da ngọc ngà
Vô cùng sáng tỏ
Hớp hơi khí quyển
Mà em thở ra
Gỗ ấm/ bạch quả
Ưu phiền nhạt nhoà
Em rơi xuống rồi
Gãy vỡ làm đôi
Tôi thương chôn cất
Suốt đời khôn nguôi
Vĩnh biệt, rong rêu
Vĩnh biệt, sương đêm
Mùi tanh của cá
Trong hồ nước xanh.
Ánh mắt kỷ vật
Cất giữ bao năm
Thành trò cười cợt
Lúc tuổi qua xuân
Sẽ vẫn ở đấy
Dòng thác hằng ngày
Mọi nơi em đậu
Mọi đời tôi bay.
Con chim nhạn mất
Ý nghĩa tiêu tan
Tình yêu thổi tàn
Như loang trong gió
Sẽ vẫn tiếp nối
Ngày không của mình
Hơi thở im thinh
Người xa lạ nhất
Vui trong hờ hững
Cúi xuống mà cười
Vất nửa cuộc đời
Xuống rãnh phai phôi
Đi đi trôi chảy
Dòng cứt đái đời
Dòng lũ cuộn người
Dòng máu say sưa
Chìm trong tanh bẩn
Chìm trong luẩn quẩn
Chìm trong ngũ uẩn
Chìm vào u mê.
-mười-
cái tên của em
mắc vào trong thùy não của tôi
như chiếc gai dằm
xước trong thớ thịt
những muốn gọi tên em
nhưng tôi không thể nữa
em đã xóa quyền này
như mọi quyền có thể
em muốn tôi quên em
em muốn tôi quên em
em muốn tôi xa em
em muốn cho vĩnh viễn
vẻ đẹp của phân ly
"rồi cậu sẽ quên, không
thậm chí không buồn nhớ
rồi cậu sẽ ngẩn ngơ
khi có ai hỏi tới"
Em muốn cho bằng được
chúng mình, và cô đơn